Miêu Thuận Lợi tiếp lời:
- Tuy rằng chưa từng nhìn thấy thuyền lớn, nhưng vài năm gần đây những ngư thuyền nhỏ ở khu vực Yến Kinh thi thoảng có xuất hiện, ta thấy có thể đi bắt vài con thuyền đánh bắt cá của Yến Kinh về, bọn họ có lẽ biết được tình hình tạo thuyền của nước Liêu ở biển Bột Hải.
- Phương án này được đó!
Phạm Ninh tán thành phương án này, chỉ có người bản địa mới nắm rõ nhất việc có thuyền lớn hay không.
Hàn Vọng lại hỏi:
- Vừa rồi tướng công nói có ba địa điểm chế tạo thuyền, vậy địa điểm thứ ba là ở đâu?
- Chính là ở nước Bột Hải ngày trước.
Phạm Ninh chỉ về phía bờ đông của biển Kình:
- Năm đó năng lực chế thuyền của nước Bột Hải cũng rất lớn mạnh, đã từng có đội thuyền đến Nhật Bản và Tân La, sau khi Bột Hải bị Khiết Đan tiêu diệt, ngành tạo thuyền có bị hủy diệt chưa ta không biết, nhưng nhất định có tư liệu về lĩnh vực này và có thợ kế tục nghề này, ta cảm thấy nếu như xuất hiện ngành tạo thuyền ở nước Liêu, khả năng lớn nhất là ở nước Bột Hải.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào?
Phạm Ninh trầm ngâm một lát nói:
- Trước tiên chúng ta không được rút dây động rừng, dùng thuyền đánh cá đi thăm dò hai địa điểm, nắm chắc tình hình rồi mới ra quân.
Phạm Ninh tạm thời án binh bất động, mấy chục con thuyền nhỏ đóng giả làm thuyền đánh cá, đi đến về phía nước Bột Hải và ven bờ Bột Hải.
Ba ngày sau, Miêu Thuận Lợi báo tin đến, đã bắt được ba thuyền đánh cá ở Yến Kinh, sau khi thẩm vấn biết được, nước Liêu vẫn rất đề phòng người Hán ở Yến Kinh, quả thực không có xuất hiện bất kì nơi nào tạo thuyền.
Về cơ bản Phạm Ninh có thể khẳng định, căn cứ tạo thuyền của nước Liêu, nhất định là ở nước Bột Hải cũ, cũng chính là Vladivostok* của đời sau.
* Vladivostok là trung tâm hành chính của Primorsky Krai, Nga, tọa lạc gần biên giới Nga - Trung Quốc và Bắc Triều Tiên
Đội thuyền lại xuất phát, đi về phía Nam, bọn họ bắt buộc phải vượt qua bán đảo Triều Tiên, vào biển Kình, lúc này gió tây và gió bắc đang thổi mạnh, thủy quân Lai Châu không có cách nào đến nước Bột Hải, chỉ có mười con thuyền động cơ hơi nước không chịu ảnh hưởng của sóng gió do Phạm Ninh thống lĩnh đi về phía nước Bột Hải.
Hai ngày sau, đoàn thuyền do Phạm Ninh dẫn đầu đã đến vị trí cách nước Bột Hải cũ khoảng sáu trăm dặm.
Mục tiêu của Phạm Ninh rất rõ ràng, hắn biết nơi có công xưởng tạo thuyền của nước Bột Hải.
Chính là hải cảng tên là Vladivostok đời sau.
Lúc này đúng vào tháng mười một dương lịch, trên biển sóng to gió lớn, nhưng thuyền lớn của Đại Tống lại vô cùng vững chắc, đây cũng là tác dụng phụ trợ của bánh thuyền Minh Luân, có thể giữ chắc con thuyền lớn trong sóng gió.
Vào buổi sáng, Phạm Ninh đang trong khoang xem địa hình, có tiếng chuông kêu dồn dập từ trên boong thuyền, Phạm Ninh hơi giật mình, liền vội vàng đi ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì?
Một binh sĩ quỳ một gối xuống và báo cáo:
- Khởi bẩm tướng công, phát hiện có đội thuyền ở mặt biển phía trước.
Phạm Ninh rảo bước lên thuyền, nhìn xa về phía trước, chỉ thấy phía trước xa vài chục dặm, một điểm đen xuất hiện tại hướng hơi thiên về phía Bắc, mặc dù không có kính viễn vọng, nhưng dựa vào kinh nghiệm, Phạm Ninh liền biết đó là một đội thuyền.
Đội thuyền thương gia khả năng là không lớn, lúc này, thuyền thương gia đều đình chỉ vận hành, phải đến mùa xuân năm sau, là đội thuyền của Nhật Bản ư? Có khả năng.
Nhưng trong lòng Phạm Ninh hiểu rõ, càng có khả năng là đội thuyền của nước Liêu.
- Truyền lệnh vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, e là hôm nay chúng ta bắt được con cá lớn!
Cờ đỏ vẫy phập phồng "Keng! Keng! Keng! Keng!" tất cả các thuyền chiến đều gõ vang tiếng chuông cảnh báo, những binh sĩ đang nghỉ ngơi cũng dồn dập đổ ra từ trong khoang thuyền, tay cầm cung nỏ. Trong cuộc chiến trên biển, cung nỏ vẫn là vũ khí chính, đặc biệt là những hỏa tiễn được luyện thành thục, càng là một vũ khí sắc bén đối phó với thuyền buồm.
Vì thế một khi xảy ra cuộc chiến trên biển, điều đầu tiên là phải hạ buồm xuống, tránh để bị đối phương tấn công bằng hỏa tiễn, ngày nay kĩ thuật hỏa tiễn ngày càng được hoàn thiện, nó đã trở thành vũ khí chí mạng nhất đối với cuộc chiến trên biển, vì thế thuyền chiến của Đại Tống hầu như chủ yếu đều là thuyền Phúc Kiến và thuyền chèo, chính là để tránh nhược điểm này.
Nhưng trình độ chế tạo thuyền của nước Liêu vẫn chưa có khả năng tạo thuyền Phúc Kiến và thuyền chèo, đặc biệt là thuyền chở binh sĩ, họ cần chở lượng lớn binh sĩ, lại không biết dùng sức người chèo thuyền, nên buồm ba cột là thứ phù hợp với chúng nhất.
Đối phương gần như đã phát hiện quân Tống, lập tức lái thuyền về phía đông, để thuyền có thể tận dụng triệt để được gió tây, sức gió mạnh, tăng nhanh tốc độ của đội thuyền.
Đội thuyền này vừa hay chính là sáu mươi con thuyền chở binh sĩ của nước Liêu, đều là thuyền ba nghìn thạch, trước mắt đây là thuyền lớn nhất mà nước Liêu có thể tạo ra, bọn họ mất thời gian ba năm mới tạo ra được sáu mươi con thuyền, lần này họ dốc toàn lực xuất chiến, chở tám nghìn bộ binh Khiết Đan tinh nhuệ tiến đến Côn Châu, không ngờ lại gặp phải đội thuyền của triều Tống trên biển.
Chủ tướng của đội thuyền nước Liêu hoảng hồn, hạ lệnh tăng tốc độ, tháo chạy về phía đất liền, nhưng hướng gió là hướng tây, bọn chúng chỉ có thể đi hướng đông, mà về hướng đông ngoài hai nghìn dặm nữa là Côn Châu, ít nhất mười lăm ngày nữa bọn chúng mới đến nơi được.
Khi thấy thuyền chiến của quân Tống càng ngày càng tới gần, chủ tướng nước Liêu tuyệt vọng, hạ lệnh chuẩn bị ứng chiến.
Hi vọng duy nhất mà quân Liêu có đó là, bên chúng có đến sáu mươi con thuyền chở binh sĩ, trong khi đối phương gần như chỉ có mười con thuyền chiến, số lượng gấp sáu lần quân địch.
Hàn Vọng rảo bước lên phía trước nói với Phạm Ninh:
- Đều là thuyền buồm ba nghìn thạch, lại còn là thuyền chở binh sĩ, không phải là thuyền chiến, chúng ta có thể trực tiếp đụng nát đụng đắm thuyền chủ của bọn chúng, trong lúc kinh sợ bọn chúng sẽ căng buồm tháo chạy, lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội.
Đây mới là sự phân tích của một người chuyên nghiệp, muốn bắn người phải bắn ngựa trước, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Có thể nhận ra thuyền chủ của đối phương không?
- Bỉ chức nghe nói cờ chủ soái của nước Liêu là cờ đầu sói, chúng ta tìm cờ đầu sói, đó có lẽ chính là thuyền chủ.
Phạm Ninh gật đầu:
- Có lí, thuyền chủ giao cho ta, ngươi phụ trách tiêu diệt những con thuyền khác.
- Tuân lệnh!
Hàn Vọng trở về chiếc thuyền thứ hai bằng tấm bản cài qua hông thuyền, thuyền của hắn có treo cờ đỏ, có nghĩa là hắn sẽ chỉ huy cuộc chiến tiếp theo.
Hai đội thuyền ngày càng sát nhau, đội thuyền của nước Liêu không hề buông buồm xuống giống như dự đoán, mà bọn chúng tiến đến một cách trực diện, Phạm Ninh liền nhận ra rằng, quân Liêu về căn bản không hề có chút kinh nghiệm chiến đấu trên mặt nước, không hề ý thức được tình huống buồm bị đốt cháy sẽ xảy ra.
Phạm Ninh ngay sau đó hạ lệnh:
- Chuẩn bị hỏa tiễn!
Hỏa tiễn thực ra chính là chỉ mũi tên có thuốc nổ, đoạn phía trước mũi tên bình thường có lắp thêm một ống thuốc nổ, dùng dây đốt dẫn lửa, sau khi nhóm lửa nó sẽ nhanh chóng bùng cháy.