Không chỉ có Phạm Ninh phát hiện ra thời cơ chiến đấu, Hàn Vọng và tướng lĩnh thủy quân khác cũng vậy, bọn họ lần lượt hạ lệnh binh sĩ chuẩn bị hoả tiễn.
Lúc này, Phạm Ninh đã phát hiện con thuyền chủ treo cờ đầu sói, lập tức hạ lệnh:
- Dồn hết tốc độ tiến về phía trước, đụng chìm chiếc thuyền chủ của quân địch.
Chiếc thuyền của Phạm Ninh là một chiếc thuyền mà xưởng lắp ráp thuyền nhà họ Chu tạo ra dựa trên tiêu chuẩn của một chiếc thuyền chiến, nó vô cùng kiên cố và chắc chắn, khi cải tạo thành thuyền động cơ hơi nước, các thợ tạo thuyền đã đặc biệt dùng sắt thô tạo ra một mũi nhọn ở phía trước thuyền lớn để húc, khiến nó trở thành một con thuyền chiến thực thụ sắc bén như con thuyền Can Tương vậy.
Cũng chính vì có sức mạnh đó, Hàn Vọng mới đề nghị Phạm Ninh dùng thuyền chủ đụng nát con thuyền chủ của quân địch.
Thuyền Can Tương tăng tốc, hai chiếc bánh lái thuyền Minh Luân quay ầm ầm, tiến thẳng đâm về phía chủ thuyền của quân địch không hề chùn bước.
Chủ thuyền của quân địch cũng đã phát hiện ra ý đồ của đối phương, đột nhiên hoảng loạn, vội né về phía bên trái, nhưng tốc độ của thuyền buồm làm sao có thể so với tốc độ của thuyền động cơ hơi nước, mũi đâm của thuyền Can Tương đâm vào hông trái con thuyền chiến của quân địch một cách hung hăng.
Đây là sự đấu sức giữa một con thuyền chiến ba vạn thạch và con thuyền ba nghìn thạch, chênh lệch nhau mười lần, khiến chủ thuyền của quân Liêu có vẻ vô cùng yếu ớt, 'Oanh! ' một tiếng vang lớn, lẫn với tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của quân Liêu.
Một trận đâm vô cùng khốc liệt ngay lập tức xuất hiện ra trước mắt người xem, thuyền chủ của quân địch không bị đụng nát, mà bị chọc ngang chia làm hai, con sóng công kích khốc liệt đổ lên đã đánh chết hơn một trăm binh sĩ trên boong thuyền, thi thể rào rào rơi xuống biển, có rất nhiều binh sĩ và thành viên khác trên thuyền thì bị đánh bay, rơi xuống biển, bọn họ không bị đánh chết, lại kêu cứu giữa biển, nhưng sóng biển cuồn cuộn vô cùng mãnh liệt, rất nhanh sau họ bị nuốt chửng rồi.
Trong lúc Phạm Ninh đụng đối phương, hắn cũng chấp chới, suýt chút nữa thì ngã xuống boong thuyền, Chu Long nhanh tay nhanh mắt, đã đỡ hắn một tay.
Những binh sĩ và thành viên khác trên thuyền đều đổ ạt xuống boong thuyền, Phạm Ninh chợt nhớ ra một chuyện, mặt hắn biến sắc, vội nói với Chu Hổ:
- Ngươi vào phòng nồi hơi kiểm tra xem, có vấn đề gì không?
Hắn đã quên mất thuyền của mình là thuyền động cơ hơi nước, va chạm quá mạnh không biết liệu có làm lật nồi hơi không, hoặc là khiến cho nồi hơi bị hư tổn.
Chu Hổ vội vàng chạy xuống, Chu Long hiểu được nỗi lo lắng của chủ nhân, an ủi hắn nói:
- Quan nhân, ta cảm thấy không có vấn đề gì, gió to sóng to chúng ta cũng đã gặp nhiều rồi, nồi hơi cũng không bị lật lần nào cả, lần va chạm này cũng không khác gì bị sóng lớn đánh phải.
Phạm Ninh nghĩ cũng thấy đúng, các người thợ cũng đã xem xét đến việc ảnh hưởng của sóng lớn đối với con thuyền, vì thế nồi hơi và động cơ được lắp ráp vô cùng kiên cố.
Lúc này, các binh sĩ ở trên mép thuyền đều ló đầu ra kêu lớn:
- Thuyền chìm rồi!
Phạm Ninh đi lên phía trước, ngoài vài chục trượng, hắn chỉ nhìn thấy chiếc cột buồm cuối cùng, sau đó rất nhanh, cột buồm cũng biến mất rồi.
Thuyền chủ và chủ tướng đều cùng bị chìm xuống biển rộng mênh mông, cứ nghĩ đến cảnh thuyền bị đụng gãy, những con thuyền khác đều khiếp sợ, không có sự chỉ huy của thuyền chủ, thuyền khác đều tự mình đánh trận theo cách của mình, ồ ạt quay đầu nhằm tháo chạy.
Phạm Ninh tự thầm mắng mình hồ đồ, nếu như đối phương đã treo buồm đến chịu chết, mình còn đụng thuyền làm chi, trực tiếp dùng hỏa tiễn bắn buồm là được rồi, giờ đã bứt dây động rừng, những thuyền khác đều chạy mất rồi.
- Truy kích!
Tất cả thuyền chiến của quân Tống đều dồn tốc độ truy kích, chỉ thấy hỏa tiễn bắn trên mặt biển, buồm của một con thuyền lớn bị đốt cháy, buồm của thuyền chiến quân Liêu đều được may từ vải vóc mà triều Tống cống nạp hàng năm, là vải đay thô, mặc dù rất chắc chắn, nhưng lại vô cùng dễ cháy, gặp lửa là cháy liền.
Đây cũng do là nước Liêu không có đủ kinh nghiệm tạo thuyền, bọn họ hoàn toàn có thể dùng da dê để may buồm, nhưng thợ lại quen dùng vải thô, liền không có một ai đề xuất đổi thành da dê, càng không nghĩ đến vấn đề phòng tránh lửa khi chiến đấu trên biển.
Tốc độ của thuyền chở binh sĩ của quân Liêu không thể nhanh hơn thuyền hơi nước của quân Tống, khắp nơi trên mặt biển đều là khói đặc cuồn cuộn, không chỉ buồm bị thiêu đốt, con thuyền cũng bị bốc cháy, lại thêm việc quân Tống dùng dầu mạnh dẫn cháy, sáu mươi con thuyền chở binh sĩ đều bị ngọn lửa nuốt sạch.
Trên mặt biển khắp nơi đều là những binh sĩ Khiết Đan đang hô hoán kêu cứu, mối hận thù hàng trăm năm giữa hai nước Liêu Tống, không một binh sĩ quân Tống nào thương hại khi bọn giặc Khiết Đan chìm xuống nước, bọn họ đều đứng trên boong thuyền lạnh lùng nhìn những binh sĩ bị nước biển lạnh giá nuốt chửng.
Một giờ sau, sáu mươi con thuyền chở binh sĩ đã biến mất rồi, cùng với tám nghìn binh sĩ Khiết Đan mà nó chở, tất cả đều chôn thân nơi biển lớn.
Đây cũng là lần thất bại thảm hại nhất mà nước Liêu đấu với Đại Tống, tám nghìn binh sĩ bị giết hoàn toàn, khiến cho binh sĩ quân Tống vô cùng phấn khích.
Do nhu cầu cần khai thác thông tin tình báo, quân Tống đã cứu lấy ba tướng lĩnh Khiết Đan, chia ra để giam và thẩm vấn.
Rất nhanh, Hàn Vọng đã tìm thấy Phạm Ninh đang thị sát phòng hơi nước, cúi người bẩm báo rằng:
- Khởi bẩm tướng công, khẩu cung đã được xác nhận, đúng như dự đoán trước đó của tướng công, xưởng và cảng chế tạo thuyền của bọn chúng đều ở cảng cũ của nước Bột Hải trước.
- Trước đó có thuyền nào của bọn chúng đến Côn Châu hay chưa?
Phạm Ninh lại hỏi.
Lúc này hắn không hề lo lắng, hắn đoán có lẽ là không có khả năng này, nước Liêu không có năng lực lớn như vậy để tạo thuyền.
- Chưa hề!
Bọn chúng là đoàn thuyền đầu tiên chuẩn bị xâm phạm Côn Châu.
Dừng một lát, Hàn Vọng lại nói:
- Chỉ sợ là chiếc cuối cùng, căn cứ vào lời khai báo, bọn chúng không còn thuyền lớn nữa rồi, chỉ còn vài thuyền nhỏ nghìn thạch trở xuống.
- Việc canh phòng ở xưởng thuyền ra sao?
- Canh phòng nghiêm ngặt, có khoảng một vạn quân đóng giữ.
Phạm Ninh nghĩ một chút cười nói:
- Sơ hở lớn nhất trong việc phòng ngự ở xưởng thuyền chính là việc đặt nó ở bờ biển, chỉ cần ở bờ biển thì không thể nào có thể phòng bị nghiêm ngặt được, cùng lắm là chỉ nghiêm ngặt được khi ở trên đất liền.
Hàn Vọng nghĩ một lát nói:
- Nhưng thông thường xưởng thuyền đều rất lớn, việc bị đốt cháy trong chốc lát là điều khó thực hiện.
- Không cần đốt cháy hoàn toàn, chỉ cần đốt hủy kho hàng, thiêu hủy long cốt trong kho hàng, vậy thì bọn họ trong vòng ba năm không thể tạo được thuyền lớn.
Long cốt là thứ quan trọng nhất trong việc tạo thuyền, để tạo ra được một long cốt có hình dáng cố định phải cần ít nhất là ba năm, chỉ cần tiêu hủy long cốt, nước Liêu phải làm lại từ đầu, phải đến ba năm sau mới làm ra được thuyền lớn.
Phạm Ninh quay đầu sang phía nhóm bốn người Chu Long cười nói: