Trong xe ngựa, Phạm Ninh không kìm nổi hỏi.
Dựa theo quy định triều đình, quan văn Xu Mật Viện đảm nhiệm chức chính, võ tướng đảm nhiệm chức phó, năm đó Nhân Tông hoàng đế phá hoại quy tắc này, nhất quyết đề bạt Địch Thanh đảm nhiệm chức chính Xu Mật Viện, làm cho toàn thể bách quan phẫn nộ, cứ mãi tóm lấy đuôi của Địch Thanh, đây cũng chính là nguyên do tại sao nửa sau cuộc đời của Địch Thanh lại sống thảm như vậy, ông ta đã phá hủy mất quy tắc của triều đình.
Văn Ngạn Bác khẽ mỉm cười,
- Trước hết đây là do Quan gia kiên trì, thái hậu cuối cùng thay đổi chủ ý, tiếp đến vì ngươi đánh thủy cũng khá tốt, đem binh đánh trận cũng không có vấn đề gì. Năm đó, ông nội ngươi Phạm Trọng Yêm từng đem quân lộ Thiểm Tây đánh trận, ngay cả ta cũng từng ở trong quân, cũng từng thống lĩnh hàng vạn quan binh bình ổn loạn tặc Bối Châu, vì vậy, tại sao ngươi lại không thể đem quân đánh giặc."
- Ta không có ý như vậy, chỉ là ta muốn biết cụ thể chỉ đạo về sau cho ta như thế nào.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Hàn Công tuổi tác đã có, toàn người đều là bệnh, còn cho ông ấy đi Hà Bắc thống lĩnh quân đội, có chút không thích hợp, Hàn Giáng đi đường Thiểm Tây, còn bên Hà Bắc này cũng cần có một người Tham Tri Chính Sự chủ trì đại cục, Tri Chính Đường ban đầu định cho Ngô Sung đi, nhưng Quan gia không đồng ý, cho rằng Ngô Sung là thư sinh, không có kinh nghiệm đánh giặc, y kiên trì cho ngươi đi, thái hậu cũng đồng ý rồi, người cũng đừng nghĩ nhiều nữa!
- Nói như vậy, là đã quyết định cho ta tiếp nhận Tuyên phủ sứ Hà Bắc Lộ rồi hả?
Văn Ngạn Bác gật gật đầu:
- Đã quyết định!
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Ta hy vọng có thể quản luôn cả thủy quân Đại Tống.
- Chắc là không thành vấn đề, chức vụ đại đô đốc thủy quân của ngươi tạm thời sẽ chưa phải từ chức.
Phạm Ninh cười khổ một tiếng nói:
- Vốn định vào trong triều báo cáo tình hình kinh lược của đại lục phía nam, không ngờ rằng giữa đường lại bị bắt tráng đinh.
Văn Ngạn Bác như cười như không nhìn liếc hắn một cái:
- Đó cũng là điều ngươi mong đợi, chẳng phải sao?
Phạm Ninh theo Văn Ngạn Bác vào Môn Hạ Tỉnh, mới đến cửa Tri Chính Đường, Phú Bật liền ra đón cười nói:
- Tiểu Phạm tướng công đến đây, lúc trước ra thuận miệng gọi vậy, không ngờ lại trở thành sự thật, ha ha! Hoan nghênh ngươi gia nhập Tri Chính Đường.
Lúc này, mấy tên Tham Tri Chính Sự khác cũng đi ra, hoan nghênh Phạm Ninh đến.
- Nhận được hậu ái từ Phú công và các vị, Phạm Ninh kinh nghiệm còn nghèo nàn, về sau mong được các vị tiền bối chỉ bảo nhiều hơn.
Ngô Sung cười khan một tiếng nói:
- Tiểu Phạm tướng công kinh nghiệm kém một chút, tuổi tác càng khiến người ngưỡng mộ, nhưng có thái hậu và Quan gia sùng quyến, thì còn biện pháp gì đây.
Phạm Ninh nghe y nói năng kỳ quặc, không khỏi nhướn mày:
- Ngô tướng công, lời này là có ý gì?
Phú Bật trừng mắt dữ dằn nhìn Ngô Sung, cười nói với Phạm Ninh:
- Theo lý hẳn sẽ đón gió tẩy trần cho ngươi, vậy mà Thái tướng công bệnh nặng, không bằng ta mời ngươi uống chén trà nhỏ đi!
Phạm Ninh biết rằng Phú Bật có lời phải nói với mình, liền gật gật đầu:
- Ta tùy ý !
Phú Bật đưa Phạm Ninh vào quan phòng, bảo trà đồng đun một ấm trà ngon, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Người có biết, phong người làm Tham Tri Chính Sự, trong triều đình xảy ra bao nhiêu phong ba. Cho dù là Yến tướng công là thi Đồng tử nổi tiếng thiên hạ cũng đến bốn mươi tuổi mới được phong Tham tri chính sự, nhưng ngươi mới ba mươi tuổi đã vinh dự trở thành phó tướng quốc, trong triều đủ loại bất bình đó!
Phạm Ninh nghĩ tới Ngô Sung nói năng kỳ quặc, liền gật gật đầu nói:
- Nếu như Tri Chính Đường cho rằng không ổn, thực ra cũng có thể sử dụng quyền theo lý, phủ định bổ nhiệm của thái hậu.
Phú Bật thản nhiên cười nói:
- Tri Chính Đường sáu người, Hàn Giáng đang ở Thiểm Tây, Thái Tương bệnh nặng, trên thực tế chỉ còn có bốn người. Ngô Sung cực lực phản đối, quan hệ giữa Ngô Sung và Trương Phương Bình cũng xấu đi, cho nên gã mới không ủng hộ Ngô Sung, còn ta và Văn tướng công lại ủng hộ ngươi nhập Tướng, chính là do Tri Chính Đường ủng hộ, mệnh lệnh bổ nhiệm của thái hậu mới có thể thuận lợi truyền đạt.
Phạm Ninh có chút khó hiểu:
- Phú tướng công không phải cho rằng ta quá trẻ sao?
Phú Bật cười khổ một tiếng:
- Ta và Văn tướng công đều cho rằng ngươi quá trẻ, bổ nhiệm ngươi làm Tham Tri Chính Sự sẽ mở ra một tiền lệ không tốt cho triều đình, nhưng tình thế mạnh hơn người, chúng ta cũng không thể không ủng hộ ngươi nhập Tướng.
- Vì sao?
Phạm Ninh không hiểu ý tứ của Phủ Bật.
- Bởi vì người có được sự tín nhiệm của thái hậu, lại được Quan gia kiên quyết ủng hộ, cả triểu văn võ, chỉ có một mình ngươi, hiền chất, chắc năm nay thái hậu sẽ trả quyền cho Quan gia rồi.
Phạm Ninh giờ mới hiểu ý tứ của Phú Bật, đúng là muốn mình làm thuyết khách, khuyên thái hậu trả quyền. Phạm Ninh lắc lắc đầu, Tào thái hậu gả cháu gái cho mình, lại đề bạt mình vào Tri Chính Đường, chính là muốn mình trở thành người phát ngôn cho thái hậu tại Tri Chính Đường, sự thật rành rành ra như vậy, Phú Bật lại muốn mình đi khuyên bảo thái hậu, đây không phải là bảo hổ lột da sao?
Tuy nhiên trong lòng Phạm Ninh cũng hiểu, bây giờ là thời gian chọn hàng để đứng, nếu mình tỏ ý tứ rõ ràng đứng về phía của Tào Thái hậu, tương lai chắc chắn sẽ bị thủ tiêu đó.
Hắn trầm tư chốc lát nói:
- Ta có thể đi khuyên thái hậu, nhưng thái hậu có chịu trả quyền lại cho Quan gia hay không, ta không chắc!
Phú Bật mừng rỡ, vội vàng nói:
- Cơm phải ăn từng miếng, chúng ta cũng không mong thái hậu sẽ lập tức trả quyền hoàn toàn, nhưng chúng ta cũng không nguyện nhìn thấy tình hình thời Nhân Tông hoàng đế ngày xưa tái diễn.
Tiên đế Nhân Tông Triệu Trinh đăng cơ lúc 13 tuổi, nhưng triều chính nằm trong tay của Lưu thái hậu, mãi đến năm Triệu Trinh 25 tuổi, Lưu thái hậu mất do bệnh, Triệu Trinh mới chính thức nắm quyền.
Hiện tại Triệu Húc 20 tuổi, triều đình toàn bộ vẫn nằm trong tay Tào thái hậu. Bách quan khuyên đi khuyên lại, Tào thái hậu mới nhường ra một bộ phận quyền lực, nhưng đối với Triệu Húc mà nói, những quyền lực này có khác gì một hoàng đế bị bớt xén chứ.
Phú Bật đúng là hiểu rất rõ chuyện cũ về Phạm Ninh ủng hộ Triệu Húc năm đó, mới thuyết phục Văn Ngạn Bác ủng hộ Phạm Ninh nhập tướng, mời Phạm Ninh đi khuyên Tào thái hậu, trong lòng Phạm Ninh hơi nặng nề, mình lại phải đi khuyên thái hậu thế nào đây.
Đúng lúc này, một tên tùy tùng ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Phú tướng công và Phạm tướng công, thái hậu triệu kiến Phạm tướng công.
Phạm Ninh theo hoạn quan đến với Từ An cung, Tào thái hậu đã đợi hắn ở đấy rồi.
- Thần Phạm Ninh tham kiến thái hậu!
Phạm Ninh tiến lên cung kính thi lễ.
Tào thái hậu ngồi ở sau rèm, khẽ cười nói:
- Ai gia đã xem qua báo cáo của ngươi, phán đoán của ngươi rất nhạy bén, rất chuẩn xác, nếu không phải do sự quyết đoán và kiên định của ngươi, e rằng Côn Châu đã rơi vào tay nước Liêu.
- Khởi bẩm thái hậu, vi thần dành một tình cảm rất lớn với Côn Châu, giống như bố mẹ nuông chiều một đứa con vậy, hơi có biến động gì, vi thần sẽ nghĩ ngay tới tình hình xấu nhất, may mắn là, lần này thần đoán đúng rồi.