- Thật sự năm ngoái ngươi đã nghĩ đến điểm này, Quan gia cũng nói qua với ta chuyện này, hy vọng ta có thể trọng binh phòng thủ Côn Châu, nhưng ta không quá để tâm, đúng là sai sót của ai gia đó!
- Thái hậu trăm công ngàn việc, dù sao tinh lực có hạn, rất nhiều chuyện không để ý hết cũng rất bình thường.
Phạm Ninh thuận miệng nói một câu, Tào thái hậu đã trầm mặc, bà khôn khéo vô cùng, lập tức nghe ra trong lời Phạm Ninh có chuyện, một lúc lâu sau, Tào thái hậu nói:
- Ai gia cũng không phải người luyến quyền, sớm hay muộn cũng phải trả quyền cho Quan gia, chỉ là nó bây giờ còn trẻ, ai gia muốn giúp đỡ nó đi thêm đoạn nữa, đợi nó 25 tuổi, ai gia sẽ hoàn toàn trả quyền.
Tào thái hậu đây là lấy tiên đế làm tiêu chuẩn à! Còn năm năm nữa mới trao quyền, Triệu Húc có thể đợi được không? Sẽ xảy ra chuyện lớn đó!
Dù gì chuyện này cũng đã nói mở, vậy Phạm Ninh cũng đơn giản nói thẳng:
- Bây giờ Đại Tống đang gặp phải thời kỳ phi thường, nước Liêu rất có khả năng sẽ một lần nữa gây chiến trở lại với Đại Tống chúng ta, vi thần kiến nghị tốt nhất thiên tử có thể nắm bắt toàn bộ trong tay, toàn tâm ứng đối, một khi Đại Tống dành được thắng lợi, việc này đối với uy vọng của thiên tử sẽ là sự phấn chấn lớn, thiên tử rất có khả năng trở thành hoàng đế trung hưng của Đại Tống, tin rằng đây cũng là điều mà thái hậu trông mong, mong thái hậu có thể trịnh trọng suy xét.
Phạm Ninh đương nhiên không phải nghe lời của Phú Bật mới đến khuyên thái hậu, tự hắn từ sớm đã có ý tưởng, lần này hắn vào kinh chính là để nghiêm túc đi khuyên thái hậu, dù gì hắn là cháu rể của Tào thái hậu, có mấy lời hắn nói ra sẽ dễ hơn.
Tào thái hậu lập tức nghe hiểu ý của Phạm Ninh, Phạm Ninh khuyên chính mình giao quân quyền cho thiên tử, trước mắt thiên tử Triệu Húc chỉ có thể điều binh dưới mười nghìn người, mười nghìn người trở lên bắt buộc phải thông qua mình phê chuẩn.
Trầm mặc một lát, Tào thái hậu lại hỏi:
- Phạm ái khanh còn có kiến nghị gì không?
- Vi thần ở Tuyền Châu cũng nghe nói chuyện tam ti độ sứ Lưu Kham bị giáng chức, chuyện này khiến vi thần cảm thấy sầu lo vạn phần.
- Lưu Kham biến tướng cắt giảm quyền lực của ai gia, lay động lòng quân, chẳng lẽ không nên biếm truất?
Tào thái hậu hiện giờ hơi bất mãn nói.
- Thưa thái hậu, cho vi thần nói thẳng, nếu như ngay cả xuất nhập của tả tàng khố cũng phải cần phê chuẩn chữ đỏ của thái hậu, vậy còn cần nội khố làm gì, trực tiếp xác nhập cả hai làm một là được.
Tào thái hậu nghẹn lời một lúc, bà hừ một tiếng nói:
- Phạm Ninh, không ai dám nói chuyện như thế này với ai gia, ngay cả thiên tử cũng không dám.
Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Vi thần phỏng chừng Tào gia cũng không dám, thái hậu nên cảm thấy may mắn, chí ít thiên hạ này vẫn còn một người nhắc nhở thái hậu.
- Ngươi nhắc nhở ai gia như vầy, tính làm gì?
Phạm Ninh không hề nhượng bộ nói:
- Thái hậu muốn đỡ Quan gia một đoạn, ý tưởng tuy rằng tốt, nhưng nếu người trên dưới thiên hạ không hiểu, lại không có ai giống vi thần như thế này khổ sở khuyên bảo, vi thần lo rằng trăm năm sau, thái hậu lưu lại không phải là tiếng thơm, mà là tiếng xấu!
"Bốp!"
Tào thái hậu đập bàn mạnh một cái:
- Phạm Ninh, ngươi thật to gan!
Phạm Ninh đứng lên nói:
- Mọi việc vô dục khắc cương, vi thần không có tư tâm, đương nhiên to gan, nếu thái hậu không tiếp nhận lời khuyên của vi thần, thần nguyện từ bỏ mọi chức vụ, về quê dưỡng lão!
Tào thái hậu tức đến nỗi buồn cả cười, thằng nhóc này mới có bao nhiêu tuổi, đã bảo về quê dưỡng lão?
- Cút ra ngoài!
Phạm Ninh quay người đi luôn, đi đến cửa đại điện, Tào thái hậu lại quát:
- Đứng lại, quay lại cho ta!
Phạm Ninh dừng bước, nhưng không có lùi trở lại. Tào thái hậu nhìn bóng dáng tươi trẻ của hắn, cuối cùng thở dài nói:
- Được rồi! Ai gia sẽ suy nghĩ thật kỹ kiến nghị của ngươi, thật sự ai gia hy vọng ngươi có tư tâm, lui ra đi!
Phạm Ninh xoay người thi lễ, rồi vội vàng đi ra.
Tào thái hậu nhìn hắn đi xa, không biết tại sao, bà bỗng nhiên nghĩ tới Cao Thao Thao, không khỏi một trận phiền não, đứng dậy rồi hồi cung.
Buổi chiều, Tào thái hậu ra ý chỉ: "Mọi yếu vụ quân cơ cần giải quyết mặc cho Quan gia xử lí, không cần bẩm báo bà, sau này tất cả thu chi trong nội khố đều phải thông qua bà ta phê duyệt, còn ngoài ra, đều do Quan gia xử trí, bổ nhiệm quan tam phẩm trở xuống không cần phải thông qua bà nữa."
So với sự phân chia quyền lực trước đó đã có nhượng bộ đôi chút, song quyền nhân sự không có thay đổi, Tào thái hậu vẫn nắm chắc trong tay quyền miễn bổ nhiệm của quan chức tam phẩm trở lên, quyền tài chính bà có thu có bỏ, quyền thẩm định nội khố bà ta thu hết lại, nhưng tả tàng khố cũng chính là quốc khố bà ta không quan tâm nữa, do Tri Chính Đường và hoàng đế tự quyết định, thu nhập nội khố chủ yếu đến từ trang trại hoàng gia và hải ngoại, Đây là từ thời hoàng đế Nhân Tông quyết định, ba phần thu nhập của hải ngoại đều vào nội khố.
Nhưng nhượng bộ quan trọng nhất của Tào thái hậu nằm ở quân quyền, bà ta giao lại hoàn toàn quân quyền cho Thiên tử Triệu Húc, không còn quan tâm, đương nhiên, nếu như quân Tống đại bại, lúc tình hình nguy cấp, bà ta vẫn sẽ can thiệp, chỉ là điều binh bình thường bà ta không quản nữa.
Đến lúc sắp tan triều, Tào thái hậu lại ban bố một đạo ý chỉ, Tam ti độ chi sứ Lưu Kham đặc xá ra tù, cải bổ nhiệm làm tri sự Mật Châu.
Phú Bật lấy được ý chỉ của thái hậu, ông thở một hơi dài, nói với Văn Ngạn Bác:
- Minh công đoán xem việc ta làm đúng đắn nhất năm nay là gì?
Văn Ngạn Bác khẽ mỉm cười:
- Nếu là ủng hộ tiểu Phạm tướng công nhập tướng, vậy chúng ta đều cùng nghĩ giống nhau đó!
Hai người nhìn nhau, cùng nhau cười hà hà.
Phạm Ninh đi ra từ hoàng thành, hắn bản năng đi về bên trái nơi quảng trường đỗ xe ngựa, lúc đi đến một nửa, hắn chợt nhớ tới mình không còn xe ngựa nữa, bốn thị vệ cận thân đi ra đảo Can Tướng, hai tên binh sĩ bị hắn phái đi đưa thư cho người nhà, Phạm Ninh nhất thời hơi chút kinh ngạc, chẳng nhẽ hắn phải đi xe bò ngoài đường về nhà ư?
Nếu truyền ra ngoài, ngày mai chắc chắn trở thành tin trang đầu của "Tiểu Báo", đường đường tân tướng công lại phải chiêu xe bò ngoài đường về phủ, mất hết cả thể thống đó!
Hắn xoay người muốn đi, phía sau bỗng nhiên có người gọi hắn:
- Quan nhân khoan đã!
Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lao nhanh đến, Phạm Ninh lập tức nhận ra, là xe ngựa trên phủ mình, nhưng người đánh xe lại là phu xe của Chu Nguyên Phong.
Xe ngựa dừng ở cạnh Phạm Ninh, phu xe nói:
- Đại phu nhân biết quan nhân không có xe ngựa đi về, đặc biệt cử tiểu nhân đợi ngài tại đây.
Trong lòng Phạm Ninh ngay lập tức dâng trào một cảm xúc ấm áp, vẫn là thê tử suy xét chu toàn, nghĩ tới mình không có xe ngựa.
Phạm Ninh vui vẻ lên xe:
- Về phủ đi!
Xe ngựa khởi động, chạy nhanh về hướng phủ đệ ở cầu Phi Hồng.
Phạm Ninh đã năm năm không về nhà, lầu Thúy Vân vẫn đứng cao như trước, không có bất kỳ cảm giác cũ kĩ, trước lầu ngọn Thúy Vân cũng đã được dựng lên, bên trái núi giả do nhân công xây dựng cũng đã trở nên xanh um tươi tốt, cỏ dại lại được thu dọn sạch sẽ, hai đứa con gái Phạm Chân Nhi và Phạm Linh Nhi đang đút đồ ăn cho nai lộc trên nền cỏ.