Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 918 - Chương 915

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 915
 

Trước mắt Phạm Ninh có ba trai hai gái, con gái cả Phạm Chân Nhi đã chín tuổi, con trai cả Phạm Cảnh bảy tuổi, con gái thứ hai Phạm Linh Nhi và con trai thứ hai Phạm Sở, con trai thứ ba Phạm Kỳ đều bốn tuổi, trong đó con trai cả và con gái thứ hai đều do Chu Bội sinh ra, con gái cả và con trai thứ hai là Âu Dương Thiến sinh, Phạm Kỳ lại là do tiểu thiếp A Nhã sinh, sở dĩ đặt tên là Phạm Kỳ, là để kỷ niệm mẹ nó là người Trường Kỳ, nước Nhật Bản.

Trước mắt chỉ có vợ nhỏ Tào Tú chưa sinh con.

Cha mẹ ít nhiều đều sẽ có chút thiên vị, Phạm Ninh cũng không ngoại lệ, thậm chí rất rõ ràng, hắn sủng ái nhất là trưởng nữ Phạm Chân Nhi, tiếp theo là thứ nữ Phạm Linh Nhi, đặt cả hài âm tên của mình cho thứ nữ.

Phạm Ninh thấy hai đứa con gái đang chăm chú cho nai con ăn, không phát hiện thấy mình, hắn đi lên trước ngồi xuống ôm lấy hai đứa con gái cười tủm tỉm hỏi:

- Nai con từ đâu tới?

- Phụ thân!

Hai đứa con gái bất ngờ ôm lấy phụ thân, con gái nhỏ Phạm Linh Nhi kích động hỏi:

- Phụ thân trở về lúc nào vậy?

Phạm Ninh trìu mến nhéo mặt con bé, lại hỏi trưởng nữ:

- Ngoài nai con ra còn gì nữa?

- Bà dì đưa tới hai con nai con, còn có mấy con sóc con và nhím, đều để chúng ở trên núi nhỏ rồi!

Bà dì chính là Chu Khiết – cô của Chu Bội. Phạm Ninh gật gật đầu, cùng hai đứa con gái cho nai ăn, rồi mới về đến hậu viện, Chu Bội và Âu Dương Thiến đều ra đón, Chu Bội cười nói:

- Hoan nghênh tiểu Phạm tướng công về nhà!

- Các nàng cũng đều biết rồi hả?

- Trong kinh thành đã truyền nhau từ sớm, chúng ta còn biết trễ nhất đấy, Phạm tướng công hôm nay lên triều cảm thấy thế nào?

Âu Dương Thiến nói đùa.

- Một lời khó nói hết! Vào triều ngày đầu tiên đã……"

Hắn vốn định nói đã cãi nhau với thái hậu một phen, nhưng bỗng nhiên thấy Tào Tú, liền sửa lời nói:

- Bị Tri Chính Đường ném cho một đống chuyện vặt vãnh, chức tướng công này còn không bằng không làm!

- Phu quân nói như vậy, khiến những viên quan khác làm sao chịu nổi!

Phạm Ninh cười ha hả:

- Ta về thư phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối ăn cơm rồi nói tiếp, sắc cho ta một bình trà!

Phạm Ninh trở về thư phòng của mình, ngồi phịch một cái xuống ghế tựa, đầu gối trên ghế dựa nửa ngày không nói, hắn không biết phải giải thích với người nhà như thế nào, vừa mới trở về kinh thành không lâu, lại phải đi Hà Bắc, hơn nữa lần này không phải đi khai thác hải ngoại, mà là đi đánh giặc.

Trong lòng của hắn rất lo lắng, mình nợ người nhà quá nhiều, muốn sau khi về kinh thành bù đắp, nhưng bây giờ xem ra lại phải nuốt lời rồi!

Lúc này, cửa cọt kẹt mở ra, Chu Bội bưng một ấm trà đi vào, nàng để ấm trà lên trên bàn cười nói:

- Là không dám đối mặt với chúng ta, nên mới phải trốn đến đây.

- Không dám đối mặt cái gì?

Phạm Ninh có vẻ hơi hồ đồ.

Chu Bội chỉ trên bàn, Phạm Ninh lúc này mới chú ý tới trên bàn còn có một phần "Tín Báo". Hắn nhặt "Tín Báo" lên, nhìn ngày, là báo của ngày hôm qua, rồi lại nhìn nội dung, hắn lập tức liền kêu một tiếng khổ.

Tin đầu trang đã là "Tiểu Phạm tướng công nhập tướng bái soái", nội dung đó chính là nói hắn sẽ đi Hà Bắc chỉ huy quân Tống tác chiến với quân Liêu.

Sắc mặt Phạm Ninh chua xót, một lúc lâu sau nói:

- Hôm nay ta mới biết đến chuyện này, nếu như mọi người đều phản đối, ta có thể không tiếp nhận bổ nhiệm này.

Chu Bội lắc đầu:

- Nếu như không tiếp nhận, sẽ là lính đào ngũ của Đại Tống, sẽ bị bách tính dè bỉu, chúng ta sẽ không phản đối, chỉ là hy vọng chàng có thể lo lắng nhiều hơn cho an toàn của mình, ví dụ như hôm nay, đường đường chủ soái quân đội Đại Tống, đến tận một hộ vệ còn không có, còn phải thuê xe bò nơi đường phố. Nếu như bị gián điệp nước Liêu biết tới, phu quân, hậu quả không thể tưởng tượng đó!

- Hôm nay là bất ngờ, chủ yếu suy nghĩ đến bọn Chu Long tuổi tác đều đã lớn, lại vẫn chưa có vợ con, nhà cửa, lại nhớ tới đảo Cam Tướng đang thiếu người võ công cao cường, nên mới đưa bốn người bọn họ đi đảo Cam Tướng, làm gì có nghĩ tới vừa mới vào kinh ta đã bị đón vào trong triều, còn phải đi Hà Bắc tiếp nhận trách nhiệm của Hàn Các lão, liền một lúc làm ta trở tay không kịp.

Chu Bội buồn bã nói:

- Ta không có ý trách phu quân, chỉ là lo lắng, haizz, nhà họ Chu còn có một số tử sĩ võ công cao cường, nhưng ở nhà cũ Ngô Giang, trước hết để cho Kiếm tỷ theo chàng vài ngày đi, có tỷ ấy, ta cũng yên tâm hơn chút.

Không lâu sau khi Phạm Ninh đến Tuyên Châu, Kiếm Mai Tử liền trở về Hoa Mai Quán núi Phổ Đà, đảm nhiệm quán chủ, nhưng mãi bị các sư muội cô lập, cộng thêm nàng còn không biết về đối nhân xử thế, các nữ đệ tử trong quán đều không nghe lời của nàng, giận dữ nàng bèn từ chức quán chủ, hồi đầu năm lại trở về Tuyền Châu đầu nhập với Chu Bội, bây giờ tu hành trong phủ Phạm Ninh, đồng thời bảo vệ người nhà Phạm Ninh.

Phạm Ninh gật gật đầu, mang theo vài tên tùy tùng phổ thông, lại có Kiếm Mai Tử âm thầm bảo hộ, chắc cũng đủ rồi.

Hắn uống mấy ngụm trà, cảm thấy đói, hắn liền đứng dậy cười nói:

- Thôi cũng hơi đói rồi, chúng ta ăn cơm đi!

………

Cả nhà hạnh phúc vui vẻ ăn xong bữa cơm, bọn trẻ đi học tối, chính là luyện thư pháp, Phạm Ninh lại trở về với thư phòng của mình.

Hắn lấy ra một bản đồ địa hình Liêu Tống đối kháng, đây là bản đồ địa hình mà quân đội hai nước giao chiến ở Hà Bắc, rồi hắn đối chiếu với bản đồ Hà Bắc, cẩn thận nghiền ngẫm tình hình đối kháng lúc đó.

Lúc này, một người hầu gái ở ngoài cửa nói:

- Quan nhân, bên ngoài có người đến thăm, nói hy vọng ngài có thể cho gặp.

Phạm Ninh ngẩn ra, hỏi:

- Là ai?

- Là một người cao tuổi tinh thần minh mẫn, nói mình tên là Dương Văn Quảng.

Phạm Ninh mỉm cười:

- Ta biết mà, mời ngài ấy đến ngoại thư phòng ngồi chút, ta lập tức đến ngay.

Phạm Ninh biết một khi mình về kinh sẽ bị người theo dõi, quả thực đến rồi, người đầu tiên lại là Dương Văn Quảng, đã nhiều năm rồi không gặp lão.

Phạm Ninh thay một bộ áo tiếp khách, rồi đi về tiền viện, tiền viện có thư phòng ngoài của hắn, trên thực tế là nơi để hắn tiếp những vị khách quan trọng.

Phạm Ninh đi vào sân, liền nhìn thấy Dương Văn Quảng đang ngồi trên sảnh uống trà, tòa lầu Thúy Vân này chính là mua xuống từ tay của Dương Văn Quảng, lúc đó Dương Văn Quảng mới có năm mươi tuổi đầu, bây giờ đã ngoài sáu mươi rồi.

Nhưng mà nhìn tinh thần lão vẫn còn khá minh mẫn, có vài phần cảm giác càng già càng dẻo dai, Trên lịch sử, Dương Văn Quảng là sự nghiệp muộn thành, sau khi Tống Anh Tông đăng cơ mới bắt đầu dùng lão, Tống Thần Tông Triệu Húc cũng rất trọng dụng lão, cuối cùng chí khí chưa thù mà chết, năm đó đã bảy mươi lăm tuổi, cũng được coi là kiếp sống cả đời trên lưng ngựa chiến.

Trước mắt Dương Văn Quảng đảm nhiệm Long Vệ Quân Kỵ Binh Thống Chế, quản lý mười nghìn kỵ binh.

Thiên tử Triệu Húc tiếp nhận ý kiến của Phạm Ninh, bắt đầu thi hành cải cách từ nơi đơn giản, đầu năm đã tiến hành cải cách chế độ quân đội, giản hóa quân chế, đưa quân chế lúc chiến tranh và lúc bình thường hợp vào làm một, một khi xuất hiện chiến tranh, sẽ không phải làm quen lại, như vậy tướng biết lính, lính biết tướng, giảm thiểu sự hỗn loạn trước đây.

Bình Luận (0)
Comment