Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 919 - Chương 916

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 916
 

Đem bốn trăm ngàn cấm quân, hai trăm ngàn quân vùng ven và hai trăm ngàn biên quân, chia làm mười sáu vệ, mỗi vệ có quân đội năm mươi nghìn người, chủ tướng đều là Đô Thống Chế, dưới Đô Thống Chế lại có năm tên Thống Chế, dưới Thống Chế là năm tên Thống Lĩnh hoặc là Tổng Binh.

Cấp thống lĩnh này tương đương với chỉ huy sứ trước đó, có hai nghìn người, nếu là chỗ đóng quân một mình, thì gọi là tổng binh, nếu như là đóng quân cùng với đại quân, thì gọi là thống lĩnh.

Sau đó dưới thống lĩnh là doanh tướng, dưới doanh tướng là áp đội và hỏa trưởng.

Đô ngu hầu, ngu hầu đều được giữ lại. Các phó tướng đảm nhiệm vai trò Đô thống chế và thống chế, Đô thống chế nhiệm kỳ bốn năm, thống chế nhiệm kỳ năm năm, thống chế cấp một có thể điều động, lúc điều động chủ tướng và quân đội bình thường đều phải theo cùng, cũng có thể nói là đến cấp của thống chế, tướng binh sẽ không tách rời nữa.

Mặt khác, dưới đô thống chế còn thiết lập lục nha và doanh tham mưu, dưới thống chế thì có lục lại, làm quan quân văn chức quản lý quân vụ và lương thực.

Phạm Ninh đi vào đại sảnh cười nói:

- Để Dương lão tướng đợi lâu rồi!

Dương Văn Quảng liền vội đứng dậy hành lễ:

- Là ta không mời tự đến, quấy rầy Tiểu Phạm tướng công nghỉ ngơi rồi!

Phạm Ninh có chút bất đắc dĩ, trước đây cách gọi tiểu Phạm tướng công chỉ là một câu nói đùa, bây giờ người người đều gọi hắn là tiểu Phạm tướng công, đến bình thường nghiêm túc như Dương Văn Quảng cũng gọi hắn như vậy, trở thành tôn xưng chính thức.

- Dương lão tướng không cần khách sáo, mời ngồi!

Dương Văn Quảng ngồi xuống, Phạm Ninh lại cho hầu nữ dâng trà, hắn cười hỏi:

- Ta ở hải ngoại thời gian dài, không biết rõ lắm tình hình trong triều, bây giờ lão tướng đảm nhiệm chức gì?

Dương Văn Quảng khẽ khom người nói:

- Hiện ta đảm nhiệm chức Long Vệ Quân Hạ Thống Chế, thuộc dưới cấm quân, quản lý mười nghìn kỵ binh.

Ánh mắt Phạm Ninh sáng lên:

- Có phải là ngựa chiến từ Côn Châu?

Dương Văn Quảng gật gật đầu:

- Trong mười nghìn con ngựa chiến, có đến bảy phần là từ Côn Châu, ngoài ra ba phần đến từ trại ngựa Khánh Châu.

Trước khi khai thác đất nuôi ngựa hải ngoại, bản thân nhà Tống cũng nuôi ngựa chiến, như tại Khánh Châu, Nguyên Châu lộ Thiểm Tây, hoặc ở Trung Nguyên và bán đảo Sơn Đông đều có trại nuôi ngựa, nhưng quy mô đều không lớn, mà chủ yếu là nuôi nhốt, không giống Côn Châu, khí hậu lạnh lẽo, thi hành nuôi thả dã ngoại, nuôi ra ngựa Côn Châu chất lượng tốt.

Đặng Văn Quảng biết Phạm Ninh hứng thú với cái gì, lại cười nói:

- Tiểu Phạm tướng công cứ yên tâm, ngựa Côn Châu rất xốc vác, tốc độ cực nhanh, mà sức dẻo dai cũng rất tốt, sức tải trọng cũng rất khá, có thể dùng trong kỵ binh hạng nặng, chúng ta đều gọi nó là Côn mã.

Dương Văn Quảng khen tới tấp một hồi ngựa Côn Châu xong, hai người liền đi vào chủ đề chính.

Không có chuyện đương nhiên Dương Văn Quảng không lên điện Tam Bảo, lão nhận được tin tức, Long Vệ Quân sẽ không được điều đi tiền tuyến, lão có vẻ hơi nóng, mình đã ngoài sáu mươi tuổi, nếu như không nắm lấy cơ hội cuối cùng này, đời này chỉ sợ cũng xong rồi!

Lão đương nhiên không thể thay đổi được quyết định của triều đình, nhưng Phạm Ninh thì có thể, chỉ cần Phạm Ninh điểm danh cần Long Vệ Quân đi Hà Bắc, như vậy thiên tử nhất định sẽ đồng ý.

Dương Văn Quảng liền ấp úng nói ra ý đồ khi đến, hy vọng Long Vệ Quân cũng được điều đi Hà Bắc.

Phạm Ninh hiểu ý đồ của Dương Văn Quảng, hắn không hứa hẹn điều gì, mà chỉ khe khẽ cười nói:

- Lão tướng quân chinh chiến trên lưng ngựa cả đời, lại có phụ tổ hai đời danh tướng, không biết lão tướng quân thấy thế nào về cuộc chiến với quân Liêu lần này?

Hiệp ước Thiền Uyên đã bị nước Liêu hủy bỏ rồi, trước khi đạt được một hiệp ước mới, hai bên Liêu Tống là trong trạng thái chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến đấu kịch liệt.

Dương Văn Quảng lập tức hưng phấn nói:

- Lần này là cơ hội nghìn năm để Đại Tống thu phục U Châu, chúng ta không thể một mực phòng thủ, còn phải chủ động tấn công, nhưng thẳng thắn mà nói, kỳ binh của chúng ta so với Khiết Đan vẫn còn tương đối yếu, ngoài trang bị tốt hơn chút, các loại chiến thuật đều không bằng đối phương, ta thấy cần phải từng bước đẩy mạnh, lấy thành trì làm trung tâm, đánh kiểu vừa thủ thành vừa thúc tiến, mà tốt nhất là chia quân tấn công.

- Chẳng lẽ không phải là tập trung binh lực tác chiến với quân địch hay sao?

Phạm Ninh cười hỏi.

- Cũng không phải như vậy, trên thực tế cuộc chiến giữa chúng ta và nước Liêu là cuộc chiến về quốc lực, nước Liêu thịnh hành phật giáo, hao phí lượng lớn ngân khố quốc gia, Gia Luật Hồng Cơ lại xa hoa vô độ, khởi theo phong trào quý tộc nước Liêu xa hoa hưởng lạc, nhập khẩu lượng lớn đồ xa xỉ từ nhà Tống, xem mậu dịch biên quan năm ngoái là biết, bảy phần trở lên đều là các loại đồ xa xỉ, các loại hương liệu tiêu hao không thua gì Đại Tống.

- Ty chức to gan đoán, lần này nước Liêu khơi dậy chiến tranh với chúng ta, cũng là bởi vì nội bộ nước Liêu mâu thuẫn bén nhọn, Gia Luật Hồng Cơ muốn chuyển dịch tiêu điểm tập trung mâu thuẫn trong nước, mới khơi mào chiến tranh với nhà Tống.

Nhưng quốc lực Đại Tống gấp mười lần quốc lực nước Liêu, chỉ cần chúng ta dùng quốc lực đối đầu với quân Liêu, chứ không chi li để ý việc được mất của từng thành trì, chúng ta nhất định sẽ cười được đến cuối cùng.

Đề nghị của Dương Văn Quảng và ý nghĩ của Phạm Ninh lại nghĩ về cùng một nơi, dùng quốc lực tiêu hao đối phương, hắn lại hỏi:

- Lão tướng quân còn có đề nghị gì tốt không?

- Ta đề nghị sau mùa xuân sang năm hẵng cũng phát động tấn công, lúc đó Hoàng Hà tan băng, cho dù nước Liêu xuất quân xuống nam, cũng không thể vượt qua Hoàng Hà uy hiếp kinh thành, chỉ cần kinh thành yên bình vô sự, như vậy nước Liêu xuất kỳ binh cũng vô dụng.

Phạm Ninh cười gật gật đầu:

- Xem ra lão tướng quân không đi Hà Bắc tác chiến, đúng là lãng phí tướng tài rồi.

Dương Văn Quảng mừng rỡ, đứng dậy hành lễ:

- Ty chức nhất định không để tiểu Phạm tướng công thất vọng!

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Phạm Ninh đã ra khỏi cửa chuẩn bị lên triều, trong xe ngựa rộng lớn ánh sáng mờ ám, Kiếm Mai Tử ngồi ở hàng trước, không nói một lời, cô ấy mặc trên người một chiếc đạo bào, mặc dù tuổi gần bốn mươi, nhưng lại nhìn không ra tướng mạo của cô ấy có gì khác biệt so với năm đó, ánh mắt vẫn lãnh đạm như trước, đối với Phạm Ninh không thèm ngó ngàng chút nào.

Phạm Ninh sớm đã quen, cũng không để bụng, mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa đi theo hai bên xe ngựa, trên càng xe treo một chiếc đèn lồng màu đỏ quýt, một bên viết "Tham Tri Chính Sự", bên kia viết lên chữ "Phạm".

Ánh mắt Phạm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hôm nay thiên tử nhất định tiếp kiến mình, như vậy mình phải bố cục thế nào ở Hà Bắc?

Phạm Ninh mấy năm nay chỉ suy tính chiếc lược cục bộ, như đường thủy, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành chủ soái, trong lúc nhất thời, suy nghĩ của hắn hơi có chút hỗn loạn, cần phải để ý cho tốt.

Lúc này, xe ngựa dừng, đến Tuyên Đức Môn rồi, xe ngựa đều phải dừng ở đây, sau đó đi bộ hoặc ngồi kiệu tới quảng trường ở Đại Khánh Điện.

Bình Luận (0)
Comment