Phạm Ninh xuống xe ngựa, Kiếm Mai Tử đột nhiên hỏi:
- Cần ta đi theo vào trong không?
- Không cần!
Phạm Ninh cười lắc đầu:
- Tỷ về trước đi! Thời gian hạ triều lại tới là được rồi.
Kiếm Mai Tử lại không ngó ngàng đến hắn, giống như cái gì cũng không nghe thấy, Phạm Ninh nhướng mắt, nhanh đi đến cửa lớn, hắn đột nhiên có cảm giác, vừa quay lại, chỉ thấy Kiếm Mai Tử ở cách mình mấy bước, không đợi hắn mở lời, Kiếm Mai Tử liền lạnh lùng nói:
- Nếu quả thật có thích khách, bây giờ là thời khắc dễ hạ thủ nhất.
Phạm Ninh ngẫm lại cũng đúng, chỗ xuống xe cách cổng thành có vài chục bước, hộ vệ thông thường đều không theo tới, quan viên tự mình đi vào cửa thành, quả thật là nơi dễ hạ thủ nhất.
Phạm Ninh cười hướng cô ấy chắp tay:
- Đa tạ rồi!
Phạm Ninh lập tức ngồi lên một chiếc kiệu, hướng về quảng trường Đại Khánh Điện mà đi.
Hôm nay chỉ là một buổi triều hội trung đẳng thông thường, quan viên tham gia đều là từ ngũ phẩm trở lên, quan viên không tính là rất nhiều, ước lượng trên trăm người.
Đại bộ phận quan viên tham gia triều hội Phạm Ninh đều không quá quen thuộc, thời gian Phạm Ninh ở triều đình không dài, cũng chỉ có đoạn thời gian quản lý Tả Gián Viện, thời gian khác đều ở hải ngoại, đều ở phủ Ứng Thiên.
Nhưng hầu như tất cả quan viên đều biết hắn, lúc Phạm Ninh đi vào quảng trường, hắn lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt thần thái phức tạp, bên trong có khinh miệt, có ghen tị, có bất mãn, cũng có chờ mong.
Quả thật cũng khó trách, đỉnh cao con đường của bọn quan viên không ngoài việc gia nhập vào nội các triều đình, tay cầm đại quyền tướng quốc, quyết định đại sự thiên hạ, cái lịch trình này không có ba mươi năm phấn đấu là rất khó thực hiện, trong ngàn vạn người cũng chỉ có một hai người có thể lên đỉnh, Phạm Ninh mới ba mươi tuổi đã làm được Phó Tướng quốc, làm sao có thể không làm người ta ngưỡng mộ ghen tị và oán hận.
- Hiền tế!
Phạm Ninh đột nhiên nghe phía sau thấy có người gọi hắn, hắn vừa quay lại, không ngờ là nhạc phụ Âu Dương Tu.
Hắn liền lên trước hành lễ:
- Nhạc phụ đại nhân cũng đến thượng triều?
Âu Dương Tu cũng được coi là thời đến vận chuyển, Cao Tào hai người thái hậu đều cực kỳ thích thú đối với ông ta, ông từng bước từng bước đắc thế, đầu năm được phong là Chính tam phẩm Tư Chính Điện đại học sĩ, nhưng mà thị lực của ông không tốt như ngày trước, bài văn phải cầm đến trước mắt mới nhìn thấy được, đi ra bên ngoài, còn phải mang theo một bé nhỏ dẫn đường cho ông.
Về phần nhìn rõ mặt người, ngoài mấy bước ông đã thấy không rõ tướng mạo của người ta, chỉ có thể xem hình dáng, sau đó dựa vào cảm giác mà phán đoán người này là ai.
Đối với con rể Phạm Ninh ông ấn tượng rất sâu, cho nên một lát đã nhận ra rồi.
Âu Dương Tu hết sức vui mừng, con rể của mình không ngờ được làm Tham Tri Chính Sự nhập tướng rồi, thực tại khiến ông đắc ý mấy ngày, ông cười híp mắt hỏi:
- Trở về lúc nào?
- Hôm qua giữa trưa mới đến, vốn nghĩ ngày mai nghỉ triều, sẽ đi thăm nhạc phụ.
- Ngày mai đúng lúc ta cũng ở nhà, con đến là đúng rồi, Thiến nhi nói long trà của con còn không ít, thuận tiện mang mấy cân qua cho ta nhé.
Phạm Ninh xấu hổ, vị nhạc phụ này nhớ thương trà của mình thì có!
Lúc này, tiếng kẻng vang lên, từ trong đại điện một gã quan viên đang trực đi ra, cao giọng hét:
- Thời gian đến, thượng triều!
Mọi người ồ ạt đi lên bậc thang, Phạm Ninh dìu Âu Dương Tu lên bậc thang, thông thường đều sẽ có tiểu thái giám dìu Âu Dương Tu lên điện, hôm nay có Phạm Ninh, thì không cần làm phiền tiểu thái giám rồi.
Mọi người lên điện, Phú Bật vẫy tay với Phạm Ninh, tỏ ý hắn qua đó, Phạm Ninh đi lên, Phú Bật thấp giọng nói:
- Tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ không thượng triều, cho nên không có thông báo cho ngươi, hôm nay chủ yếu thảo luận vấn đề chiến lược, ngươi có thể tùy ý phát ngôn.
- Ta biết rồi!
Phú Bật lại nhỏ giọng nói:
- Hôm qua ngươi đã thuyết phục thái hậu, chúng ta đều cực kỳ cảm kích.
- Phú công quá khen, thật ra thái hậu cũng dự định nhường bước, đúng lúc ta gặp chuyện đó, nếu không ta mồm mép nói toạc ra cũng không có tác dụng.
Phú Bật cũng không phủ nhận cách nói của Phạm Ninh, ông cũng tin là bản thân thái hậu muốn buông bỏ quyền hành, chỉ là đem ân tình này cho Phạm Ninh thôi.
- Ngươi nói cũng đúng, tóm lại, đây là một mở đầu tốt.
Hai người đang nói chuyện, tiếng cổ nhạc vang lên, quan viên trực lớn tiếng hét:
- Thiên tử giá đáo!
Trong triều đình lập tức yên tĩnh, một lát mười sáu tên thị vệ đi lên phía trước, tám cung nữ cầm cán quạt dài, vây quanh thiên tử trẻ tuổi Triệu Húc đi ra.
Trên danh nghĩa Triệu Húc đã làm chủ chính sự, Tào thái hậu cũng không buông rèm chấp chính, nhưng mà sự thật chính sự đề cập liên quan đến quyền hạn của thái hậu cũng sẽ không đem lên triều đình thảo luận.
Hôm nay tâm trạng Triệu Húc rất tốt, nét mặt tỏa sáng, chiều hôm qua, thái hậu đã hạ hai đạo chỉ ý, buông bỏ quân quyền, nhường quyền quản lý quốc khố, đồng thời xá miễn tội của Lưu Khám, quả thật làm Triệu Húc kích động một đêm.
Y đương nhiên cũng biết, hôm qua thái hậu buông quyền là kết quả Phạm Ninh tranh luận theo lý có được, trong lòng y lúc này đối với Phạm Ninh tràn đầy cảm kích.
Triệu Húc ngồi xuống trên ghế rồng, chúng đại thần cùng nhau khom người thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
- Các vị ái khanh miễn lễ!
Triệu Húc nhìn Phạm Ninh thật sâu, lại nói:
- Phía dưới tuyên đọc của thái hậu!
Đương trị trong điện liền đi lên đan bệ, triển khai cao giọng đọc ý chỉ lên, chính là chỉ ý hôm qua thái hậu buông quyền, cần phải tuyên bố công khai ở trên triều đình.
Đương trị trong điện đọc xong ý chỉ, lại nói:
- Tiếp theo tiến hành triều nghị hôm nay, mời Quân Khí Giám trình bày tình hình chuẩn bị quân giới chiến đấu trước mắt với triều hội!
Tuy rằng Phú Bật tỏ vẻ, Phạm Ninh có thể ở trong triều hội nói thoải mái, nhưng Phạm Ninh cuối cùng không tỏ thái độ, nếu như hắn là quan viên không liên quan, nói cũng không sao, nhưng bây giờ hắn thay thế Hàn Kỳ tiếp nhận chức tuyên phủ sứ Hà Bắc, nếu không bẩm báo trước với thiên tử, hắn không thể dễ dàng tỏ thái độ.
Rất nhiều lúc, người khác xem trọng ngươi, không phải vì ngươi nói ngôn ngữ cao thâm gì đó, mà là ngươi không nói một lời, làm cho người ta đoán không ra căn nguyên của ngươi.
Triều hội tan, chúng quan viên lục đục trở về, một tên hoạn quan giữ Phạm Ninh ở lại, thiên tử triệu kiến hắn, Âu Dương Tu liền cùng người khác đi khỏi.
Ngự thư phòng của Triệu Húc vẫn đang dùng ngự thư phòng của tiên đế, vị trí ở phía sau Tử Vi điện, thậm chí ngay cả các triều phòng đều không đổi.
Phạm Ninh ở của chờ, một lát, hoạn quan đi ra nói:
- Quan gia tuyên tiểu Phạm tướng công yết kiến!
Phạm Ninh nhanh bước đi vào ngự thư phòng, bố trí ngự thư phòng hoàn toàn giống như Triệu Trinh lúc đầu, khiến Phạm Ninh sinh ra một loại ảo giác, dường như ngồi phía trên vẫn là Nhân Tông hoàng đế.
Phạm Ninh thu hồi ý niệm trong đầu, liền lên trước khom người hành lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Triệu Húc mỉm cười nói: