Quân nha sở quan của Phạm Ninh đặt ở huyện Hà Gian, đây là thành trì gần với thành Đại Danh của lộ Hà Bắc, chu vi thành trì đạt hơn bốn mươi dặm, nhân khẩu hai mươi vạn người, thành trì cao lớn kiên cố, huyện Hà Gian nương tựa khít khao với sông Hô Đà, có tiện lợi vận tải đường thủy, phía bắc lại có Mạc Châu, Hùng Châu và Bá Châu làm bước đệm, là một nơi chỉ huy then chốt cực kỳ lý tưởng.
Phạm Ninh vừa đến phủ Hà Gian, Hàn Kỳ liền từ huyện Bảo Tái gấp rút chạy đến.
Lúc này Phạm Ninh đang ở trong quân doanh ngoài thành tra xem bản đồ phòng vệ của Hà Bắc, phần bản đồ phòng vệ của Hà Bắc này là thiên tử Triệu Húc cho hắn, là do gỗ điêu khắc mà thành, dài rộng khoảng hai trượng, do sáu bản đồ nhỏ liên kết lại mà thành.
Phần bản đồ này là thời kì Tống Chân Tông, mười thợ thủ công tốn thời gian ba năm điêu khắc mà thành, thể hiện đầy đủ kỹ thuật điêu khắc gỗ cao siêu của thợ thủ công Đại Tống, núi cao, cao nguyên, rừng rậm, ruộng lúa mạch, con sông, cầu, thành trấn vân vân, đều khắc họa đến sống động như thật, bao gồm thành trì lớn nhỏ đều chiếu theo tỉ lệ thu nhỏ nhất định, còn có trình độ kiên cố của thành trì cũng dùng màu sắc biểu hiện ra, màu sắc càng đậm, tường thành lại càng cao lớn kiên cố.
Nhưng mà xét cho cùng bản đồ điêu khắc này là của thời đại Tống Chân Tông, còn có một số biến hóa nó cũng không thể hiện được, như sông hộ thành của phủ Hà Gian, chính là năm Hoàng Hữu thứ ba Tống Nhân Tông mở ra, trên bản đồ thì không có, tất cả mấy tên thợ thủ công đang đối chiếu với bản đồ mới nhất, cẩn thận tỉ mỉ sửa chữa bản đồ điêu khắc gỗ.
- Tiểu Phạm tướng công có ở đây không?
Ngoài đại trướng truyền đến âm thanh của Hàn Kỳ.
Mắt của Phạm Ninh sáng lên, nhanh bước đi ra đại trướng, quả nhiên bên ngoài trướng là Hàn Kỳ thân mặc áo lông màu xanh, Hàn Kỳ là bởi vì kỵ binh Liêu quân đánh lén Hà Bắc, cướp dân hơn vạn mà tự đi từ chức, đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu ông từ chức tướng quốc, nguyên nhân căn bản vẫn là Tào thái hậu không chịu giao quyền, Hàn Kỳ khuyên bảo mãi nhưng vô hiệu, phẫn nộ mà từ chức, Triệu Húc muốn giữ ông lại, Tào thái hậu lại trực tiếp phê chuẩn ông từ chức, cải nhiệm Hà Bắc Tuyên Phủ Sứ, tri phủ Chân Định.
Hiện tại Phạm Ninh thay thế chức Hà Bắc Tuyên Phủ Sứ của ông, Hàn Kỳ cũng xem xét chuyển thành tri sự phủ Đại Danh, tiếp theo ông sẽ giao chức cho Phạm Ninh, sau đó xuôi nam xuống phủ Đại Danh.
Hàn Kỳ vẫn cực kỳ thích Phạm Ninh, năm đó Trương Nghiêu Tá quyền thế ngập trời, Phạm Ninh là một trong các tâm phúc hiếm hoi của Hàn Kỳ, đúng là Phạm Ninh đề xuất biện pháp để Triệu Trọng Châm nhập cung đã cải biến thế cục, làm cho Trương Nghiêu Tá hoàn toàn suy bại.
Mặc dù Hàn Kỳ ở trên phương diện kinh doanh đại lục phía nam có chút mâu thuẫn với Phạm Ninh, nhưng đó chỉ là chính kiến hai bên không đồng nhất, quyết không có mâu thuẫn cá nhân, đặc biệt lần này Phạm Ninh thuyết phục Tào thái hậu nhường ra quân quyền và tài quyền, thực tế Hàn Kỳ vui mừng cực độ.
Hàn Kỳ nhìn thấy Phạm Ninh liền cười lớn nói:
- Tiểu Phạm tướng công cuối cùng đã trở thành người tài gánh vác việc nước rồi!
Phạm Ninh tỏ vẻ tức giận nói:
- Ta ở hải ngoại kiếm cho triều đình nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa phải nhân tài gánh vác việc nước sao?
- Cũng đúng! Đồng tử kiếm tiền sao có thể không phải là nhân tài gánh vác việc nước?
Hai người cười lớn, Phạm Ninh liền mời Hàn Kỳ vào trong trướng, lại ra hiệu cho mấy tên thợ thủ công lui ra.
Hàn Kỳ ngồi xuống nói:
- Ta tiếp nhận thủ dụ của thiên tử, ta rất tán đồng cách đánh lâu dài của ngươi, lấy dài của chúng ta, công đánh ngắn của Liêu quốc, đây là một lối nghĩ rất hay, vậy bước thứ nhất ngươi chuẩn bị làm cái gì?
Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Bước thứ nhất ta chuẩn bị thực hành vườn không nhà trống, cho dù kỵ binh Liêu quân thâm nhập vào Đại Tống năm trăm dặm, bọn chúng cũng đừng mơ cướp đoạt người và lương thực.
Hàn Kỳ trầm ngâm một chút nói:
- Lần này Liêu quân công đánh Định Châu, thâm nhập vào trong biên giới đại Tống trăm dặm, bọn họ là một vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh phối hợp, bộ binh phụ trách công thành, kỵ binh phụ trách cướp đoạt xung quanh, bọn họ lui binh là bởi vì mùa đông đến gần, trận tuyết đầu tiên rất nhanh sẽ đến, đến mùa xuân năm sau, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại, loại chiến thuật bộ kỵ hỗn hợp của bọn họ rất có hiệu quả, ngươi chuẩn bị đối phó như thế nào?
Phạm Ninh đứng dậy đến trước bản đồ, hắn chỉ vào biết bao nhiêu là huyện thành trên biên giới nói:
- Nếu đã phải phòng thì không cần ôm đồm quá nhiều, chỉ thủ thành trì kiên cố, buông bỏ huyện thành nhỏ, để dân chúng lui về nam, tận lực giảm bớt nhân khẩu phía bắc Hà Bắc.
- Năm ngoái triều đình bán đảo ngoài biển, trong tay nắm lấy một lượng lớn đất đai, nghe nói đợt bán đảo bán đất thứ hai lại bắt đầu rồi, phỏng chừng còn có thể lấy không ít đất đai, số đất đai này đúng lúc sắp xếp cho dân chúng tản ra khỏi Hà Bắc, ta tính qua cho thiên tử, ít nhất phải tản xuống năm mươi vạn bách tính từ Hà Bắc, nguyện ý đi hải ngoại có thể đi hải ngoại, không nguyện đi hải ngoại, thì dùng ruộng quan an bài, nếu đã gọi là vườn không nhà trống, thì cái vườn này còn bao gồm những huyện thành nhỏ thủ không được.
Hàn Kỳ gật gật đầu:
- Tác dụng của số huyện thành nhỏ này cũng là ngăn cản kỵ binh Liêu quốc xuống phía nam, ngươi nhổ sạch chúng rồi, kỵ binh Liêu quân liền rất dễ dàng tiến quân thần tốc, tiểu Phạm, áp lực của ngươi sẽ rất lớn đấy!
Phạm Ninh cười nói:
- Tiến quân thần tốc chỉ là giả vờ, có thể tạo áp tực từ từ, nhưng quyết không có tác dụng thực chất gì, hơn nữa, chúng ta cũng có thể đối phó với biện pháp của chúng nó, chúng nó có thể thư thái mà giết vào, ta phải xem xem bọn chúng làm sao trở về?
Hàn Kỳ không có hỏi kỹ, hắn lại cười hỏi:
- Nói về đòn sát thủ của ngươi đi! Chẳng lẽ thủy quân của ngươi sẽ vẫn dừng ở cảng Lai Châu?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Nói cho đúng, ta đã xuất binh rồi, một vạn đại quân thì bố trí ở dưới mắt Liêu quốc, không biết Liêu quốc có phát hiện ra không.
Phạm Ninh chỉ vào cửa sông Áp Lục:
- Gần nơi đây có mấy hòn đảo lớn, thủy quân ta phái đi đã chiếm lĩnh chúng, chúng có liên quan cực lớn đến sự khống chế chặt chẽ binh lực của Liêu quốc.
Đương nhiên Phạm Ninh sẽ không để thủy quân ở Lai Châu, thủy quân là đòn sát thủ của hắn, đương nhiên phải để ở nơi hữu dụng nhất.
Trước mắt thủy quân quân Tống ở ba đảo lớn đã chiếm lĩnh của Liêu Đông, trong đó hai đảo trên biển có vị trí ngoài cửa sông Áp Lục, một gọi là đảo Tĩnh Liêu, một đảo còn lại gọi là đảo Bình, đảo Tĩnh Liêu chính là đảo Sinmi lớn nhất của Triều Tiên bây giờ, diện tích có hơn năm mươi ki-lô- mét vuông, trên đảo có thể xây dựng thành trì, di chuyển nhân khẩu.
Mà đảo Bình tức là đảo Bì có tiếng ở những năm cuối triều Minh, diện tích ước khoảng bằng một nửa đảo Tĩnh Liêu, quân Tống cũng chiếm lĩnh nơi này, đóng quân ba nghìn, nối tiếp với đảo Tĩnh Liêu, hô ứng cho nhau.