Đảo Tĩnh Liêu và đảo Bình ở cửa sông Áp Lục là đất đai của Triều Tiên, quân Tống chiếm lĩnh nơi đây, Liêu quốc nhất thời vẫn chưa phát giác, nhưng hòn đảo thứ ba thì không giống rồi.
Ở vịnh Liêu Đông có một đảo lẻ ở ngoài biển, diện tích ước khoảng mười mấy ki-lô- mét vuông, là đảo lớn nhất của vịnh Liêu Đông, cách hành lang Liêu Đông chỉ có mười dặm bờ biển, triều đình Đường Tống gọi hòn đảo này là Đào Hoa đảo, Liêu quốc xưng nó là Giác Hoa đảo, thuộc quản hạch của huyện Hưng Thành.
Hòn đảo này đối với Liêu quốc vô cùng quan trọng, nhưng không phải bởi vì vị trí chiến lược quan trọng của nó, mà là trên đảo có Giác Hoa Tự - chùa chiền hoàng gia của Liêu quốc, Gia Luật Hồng Cơ tin tưởng Phật giáo, ở nơi này cung phụng hương hỏa.
Trên đảo ngoài Giác Hoa Tự ra, còn có mười mấy ngôi chùa lớn nhỏ, sáng sớm hôm nay, trên mặt biển phía đông đảo Giác Hoa đột nhiên xuất hiện hơn mười chiếc phúc thuyền khổng lồ, tăng nhân của Giác Hoa Tự phát hiện ra trước, lập tức gõ chuông lớn, nhưng đảo Giác Hoa ngoài mười mấy ngôi chùa ra, quyết không có quân đội đóng quân, những tăng nhân này trơ mắt nhìn từng chiếc từng chiếc thuyền lớn trên hải cảng phía bắc nhập cảng và cập bờ, từng đội từng đội sĩ binh quân Tống từ trên thuyền đi xuống.
Một buổi sáng ngắn ngủi, một vạn quân Tống đã vào trú ở đảo Giác Hoa, số lượng lớn lương thảo vật tư ồ ạt từ trên thuyền di chuyển xuống, cùng lúc đó, hơn một ngàn tăng nhân bị tập trung lại dạy dỗ, một tên tướng lĩnh diện mạo tục tằn của quân Tống hét nói:
- Ta là thống chế Miêu Thuận Lợi ở Lai Châu, bắt đầu từ bây giờ, đảo Đào Hoa đã thuộc về Đại Tống, các ngươi là tăng nhân của Liêu quốc, không thích hợp cư trú ở trên đảo, ta sẽ đưa các người về lục địa, tiếp tục xuất gia hoặc hoàn tục, tùy các ngươi.
Nghe nói quân Tống không giết bọn họ, các tăng nhân đều thở nhẹ một hơi, nhưng nghĩ đến từ nay sẽ mất đi chùa chiền, trong lòng cũng rất bi thương, một đám cúi đầu im lặng.
Miêu Thuận Lợi không có tâm tư đồng tình với bọn họ, lập tức để bọn họ đi thu dọn đồ đạc, ngay sáng ngày mai rời đảo.
Miếu tự trên đảo liền trở thành quân doanh của Đại Tống, Miêu Thuận Lợi dẫn theo chúng thủ hạ đi khắp nơi tuần thị, hắn thấy tăng xá rất nhiều, lương thực trong nhà kho có trên vạn thạch, vải vóc vô số, mấy tòa đại điện đều khí thế khôi hoành, chạm trổ tinh xảo, cực kỳ xa xỉ, liền nói với mọi người:
- Đã lâu nghe qua Liêu đế vì lễ phật mà vét sạch quốc khố, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thật, nơi đây chỉ là một trong mười ba tòa miếu tự hoàng gia đã xa xỉ thế này, cứ bảo Liêu quốc hùng mạnh nhưng ta thấy đều là miệng cọp gan thỏ thôi, cách ngày diệt vong không còn bao xa nữa rồi.
Mọi người đều tán thành, lúc này một tên thống lĩnh nói:
- Đảo Đào Hoa nếu đã lơ lửng ngoài biển, vậy lương thực vật chất của nó làm sao vận chuyển đến? Ti chức cảm thấy khẳng định có thuyền, chúng ta vẫn chưa biết.
Miêu Thuận Lợi cảm thấy có lí, lập tức cho người tìm kiếm trụ trì Văn Huệ phương trượng, y lớn tiếng quát:
- Lão hòa thượng biết nói tiếng Hán không?
Văn Huệ phương trượng chắp tay nói:
- Lão tăng vốn dĩ là người Hán ở Yến Châu, vì sao không biết nói tiếng Hán chứ?
Bên cạnh một tên tướng lĩnh phẫn nộ quát:
- Nếu đã là người Hán, vì sao lại thờ phụng gian tặc Khiết Đan?
- A di đà phật, bần tăng chỉ thờ phụng Phật tổ, không thờ phụng quốc vương Liêu quốc.
Miêu Thuận Lợi khoát tay, lại hỏi:
- Ta hỏi ngươi, các ngươi làm thế nào để trao đổi với đại lục?
Phương trượng thật không có gì giấu diếm, thẳng thắn mà nói:
- Huyện Hưng Thành có hai mươi mấy chiếc thuyền hàng, chuyên môn phụ trách vận chuyển vật chất trên đảo cho chúng tôi.
Miêu Thuận Lợi sinh lòng cảnh giác, chính mình không biết huyện Hưng Thành có thuyền, y vội vàng truy hỏi:
- Thuyền hàng lớn cỡ nào?
- Trên dưới năm trăm thạch thôi!
- Vậy huyện Hưng Thành chắc có nơi đóng quân?
- Có! Ở gần huyện nha, đại khái có trên dưới một ngàn người.
Văn Huệ phương trượng biết không thể không trả lời, lại tìm một phần bản đồ đưa cho Miêu Thuận Lợi, Miêu Thuận Lợi hết sức vui mừng, cho người tiễn phương trượng đi nghỉ ngơi.
Trong một gian thiện phòng, Miêu Thuận Lợi và chúng tướng thương nghị đối sách, Miêu Thuận Lợi nói với mọi người:
- Đánh khẳng định phải đánh, nhưng đánh làm sao mới có hiệu quả, mọi người nói xem.
Thống lĩnh Trương Diên nói:
- Ti chức cho rằng đầu tiên phải tra rõ vị trí con thuyền, khống chế con thuyền sau đó phát động công kích nơi đóng quân, như vậy thì tuyệt đối không xảy ra sai sót rồi.
Một tên tướng lĩnh khác cũng nói:
- Huyện nha và quân doanh đều ở trên bán đảo Hồ Lô, chúng ta có thể từ phía nam lên lục địa, vây quanh phía sau quân địch, nhân lúc ban đêm đánh úp, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ địch quân.
Mọi người ta một lời ngươi một tiếng, một phương án tác chiến to gan mà hoàn thiện đã dần dần hình thành rồi.
Sau triều Minh, phương bắc tiến vào tiểu Băng Kỳ, mùa đông ở Bột Hải sẽ kết thành những tầng băng thật dày, nhưng bây giờ là Bắc Tống, khí hậu khá ấm áp, mùa đông Bột Hải chỉ kết băng trên ven bờ phía bắc, mặt biển giữa đảo Giác Hoa và lục địa sẽ không kết băng, cho dù gặp phải mùa đông đặc biệt lạnh buốt, cũng chỉ kết một tầng băng mỏng, người ngựa khó đi.
Hiện tại đã tiến vào mùa đông, trên lục địa đã bắt đầu có tuyết rơi, nhưng trên mặt biển lại vẫn không có băng nổi, dưới sự yểm hộ của màn đêm, thuyền của quân Tống không tiếng không động mà lái vào hải cảng ở phía nam đảo Hồ Lô.
Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Hồng Cơ đúng lúc này ở Đông Kinh phủ Liêu Dương, tin tức toàn bộ thủy quân bị tiêu diệt khiến Gia Luật Hồng Cơ kinh hãi khiếp sợ, gã từ Thượng Kinh gấp rút đến phủ Lâm Hoàng, tìm hiểu về tình hình công xưởng chế tạo thuyền trước mắt.
Mấy năm nay Liêu quốc tiền tài thu không đủ bù chi, quốc khố trống rỗng, làm cho mâu thuẫn trong nước dần dần trở nên gay gắt, thêm loạn Trọng Nguyên làm cho chính cục không yên, khiến Gia Luật Hồng Cơ không thể không chọn dùng biện pháp di chuyển khỏi tầm mắt, phát động chiến tranh với Tống triều.
Mục đích của gã là muốn buộc dây vào Tống triều, khiến Tống triều tiến cống hằng năm ít nhất tăng tới trăm vạn lượng bạc, lụa trăm vạn khúc, về phương diện khác, gã cũng tạo ra thuyền chiến, ý đồ chiếm lĩnh Côn Châu, thu được tài nguyên phong phú quan trọng.
Nhưng toàn bộ thủy quân bị tiêu diệt, công trường tạo thuyền bị thiêu hủy, làm cho tâm huyết mấy năm của gã phó mặc chảy theo dòng sông, Gia Luật Hồng Cơ nổi trận lôi đình, lại không thể làm gì.
Trong cung Đan Dương, Gia Luật Hồng Cơ trầm mặt nghe các báo cáo của Nam Viện Xu Mật Xứ Tiêu Duy Tín, đứng bên cạnh gã là tướng quốc nam tuần Trương Hiếu Kiệt.
- Đội thuyền đi Côn Châu bây giờ không có bất kì tin tức gì, nhưng có người bên bờ phát hiện một cái cột buồm, có thể suy đoán, đội thuyền chúng ta sợ lành ít dữ nhiều, không biết là gặp phải quân Tống, hay là gặp phải gió bão tập kích.
- Nói như vậy, đội thuyền không có tin tức chuẩn xác?
Gia Luật Hồng Cơ hỏi.
- Ti chức chỉ suy đoán, chỉ là cảm giác lành ít dữ nhiều.