Tiêu Hàn Gia Nô tập trung trọng điểm ở huyện Hà Gian, nơi này là trung tâm chỉ huy của quân Tống, chủ soái của quân Tống Phạm Ninh lại đóng quân ở đây, chỉ cần bọn họ tấn công mạnh huyện Hà Gian, quân Tống ở các thành trì khác tất nhiên sẽ đến cứu viện, bọn chúng càng có cơ hội bao vây thành đánh viện binh.
Nhưng tấn công huyện Hà Gian cần có thời gian, bọn họ nhất định phải có lương thực và vật tư tiếp tế, Tiêu Hàn Gia Nô căn cứ tình báo trong tay, đem số lương thực và vật tư tiếp tế này đều để ở huyện Bảo Tắc.
Huyện Bảo Tắc luôn là trọng tâm của việc tiếp tế hậu cần, có kho hàng rất lớn, ít nhất có ba trăm ngàn thạch lương thực được tích trữ, với nguồn lương thực đầy đủ, quân Liêu có thể sử dụng được một thời gian dài để vây khốn tấn công huyện Hà Gian, sẽ không xuất hiện lại sự việc năm trước bởi vì nguồn lương thực tiếp tế không đủ, mà bắt buộc phải rút khỏi nước Liêu.
Một cánh đại quân năm vạn người trùng trùng điệp điệp tiến gần về phía đông nam, cánh quân Liêu này chủ tướng là Hứa quốc công, Phó bắc viện Xu Mật Sứ Gia Luật Côn Bình, đồ quân nhu ông ta mang theo có sáu trăm xe lớn, chủ yếu có lều trại và vũ khí công thành là chính, và mang theo ba mươi ngày lương thực cùng rất nhiều cỏ khô.
Gia Luật Côn Bình và Tiêu Hàn Gia Nô đều rất rõ, một khi đại quân bọn họ đi về phía nam, quân Tống sẽ chặt đứt sân sau lương thực của họ, ít nhất sẽ chặt đứt sự hỗ trợ quân lương của quân tây lộ, nếu trong mười ngày không lấy được thành Bảo Tắc, quân tây lộ chỉ có thể buông bỏ thành Bảo Tắc, tiến đến Hà Gian phủ và hội hợp với quân đông lộ.
Đầu thành Bảo Tắc cao tới ba trượng, kiên cố mà rộng lớn, sông hộ thành đã khai quật rộng ba trượng vào năm ngoái, chu vi thành trì ba mươi dặm, dân số bên trong thành ước chừng tám vạn, đứng thứ năm trong mười bốn thành lớn ở biên cảnh.
Hiện tại, có mười sáu ngàn binh sĩ đóng quân tại thành Bảo Tắc, trong quân đội biên cảnh và cấm quân mỗi nơi có tám ngàn người, do Thống Chế cấm quân Tào Văn Tĩnh chỉ huy dẫn đầu.
Tào Văn Tĩnh chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, y là con của vợ lẽ trong gia đình họ Tào, lại từ cấp tướng thấp nhất từng bước từng bước ngồi lên vị trí thống lĩnh, tham gia cuộc chiến chống lại Tây Hạ, có kinh nghiệm dẫn binh phong phú và kinh nghiệm tác chiến mặt trận, cũng không phải là một quan chức hư danh. Phạm Ninh cũng là nhìn trúng điểm này của y, mới bổ nhiệm y làm tổng binh Bảo Châu, dẫn theo mười sáu ngàn quân trấn thủ thành Bảo Tắc.
Tào Văn Tĩnh có khuôn mặt hình chữ điền, là người điềm đạm, cương trực, y chiến đấu trên đầu thành, ánh mắt sắc bén nhìn về con đường hướng tây bắc, y đã nhận được tin tức rằng năm vạn quân Liêu đang đổ bộ đến thành Bảo Tắc.
- Tào tướng quân, kế tiếp sẽ là một trận đại chiến khốc liệt!
Đang nói chuyện chính là phó tướng Vương Tuyển, y vốn là chủ tướng biên quân của Bảo Châu, sau khi xác nhập hai đội quân, y trở thành phó tướng. Đây cũng không phải là sự phân biệt đối xử của Phạm Ninh, tư lịch và kinh nghiệm của Vương Tuyển so ra đều kém Tào Văn Tĩnh, tuy rằng đều là Thống Chế, nhưng quan phẩm của y nếu so với Tào Văn Tĩnh thì thấp hơn một bậc, y là Định Viễn Tương Quân chính ngũ phẩm, mà Tào Văn Tĩnh là Tuyên Uy tướng quân tòng tứ phẩm, để y làm phó tướng, tất cả mọi người không có gì để nói, tự bản thân Vương Tuyển cũng tâm phục khẩu phục.
Tào Văn Tĩnh thản nhiên cười và nói:
- Đây là trận chiến bất ngờ, chúng ta có mười sáu ngàn quân phòng thủ, hai vạn dân binh, còn đối phương chỉ có hai vạn bộ binh có thể công thành, ngươi làm sao cũng không thể để kỵ binh Khiết Đan đến công thành được! Huống chi chúng ta còn có thiết hỏa lôi uy lực hùng mạnh, nói thật, ta rất chờ mong trận chiến này.
Vương Tuyển cũng gật đầu nói:
- Lúc trước mạt tướng không hiểu tại sao tiểu Phạm tướng công phải phân tán binh lực ra để bảo vệ thành trì, điều này không phải sẽ bị quân địch tiêu diệt từng nhóm sao? Bây giờ mạt tướng mới hiểu được, một trăm tòa thành trì chính là một trăm tuyến phòng thủ, đây là kéo sụp quân địch, bảo tồn binh lực là biện pháp hữu hiệu nhất, lợi dụng thành trì để chiến đấu chống lại quân địch, kỵ binh hùng mạnh của kẻ địch cũng không có đất dụng võ nữa rồi.
Giữa trưa, năm vạn bộ binh và kỵ binh của quân Liêu cuối cùng cũng ồ ạt đánh tới thành Bảo Tắc. Thành Bảo Tắc là lối đi duy nhất để tiến tới phủ Hà Gian, một con đường lớn trực tiếp xuyên qua huyện thành, hai bên đường là cánh đồng hoang vu, kỵ binh có thể trực tiếp phi ngựa băng qua, bộ binh miễn cưỡng cũng có thể, nhưng xe quân nhu thì không thể đi được, mà bắt buộc phải đi đường bằng phẳng.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến quân Tống sống chết giữ lấy Đại Thành, Đại Thành ngoài biên cảnh là nơi những con đường chiến lược đều cần phải đi qua, nếu quân Liêu chỉ điều kỵ binh xuống phía nam, vậy thì bọn họ có thể không cần suy xét đến đường chính, nhưng như vậy thì không có cách nào để công thành, cũng rất khó có được viện trợ, còn nếu như mang theo quân nhu bộ binh, vậy thì lúc vắt ngang qua quan lộ Đại Thành, chúng nó nhất định phải đụng mặt.
Chủ tướng đạo quân phía tây của quân Liêu là Gia Luật Côn Bình cưỡi trên lưng ngựa nhìn về phía thành Bảo Tắc, chân mày gã cau lại, để đánh hạ được thành trì này, hắn ta sợ là phải trả giá bằng hàng ngàn thương vong, Gia Luật Côn Bình cảm thấy đau đầu vì chuyện này. Lúc trước, quân Tống và bọn họ là hai quân đối đầu, nhiều lần giao đấu kịch liệt, thua thì nhanh chóng rút lui, thắng thì thừa dịp đuổi giết. Bây giờ, quân Tống lại dùng chiêu rùa rụt cổ, thoạt nhìn thì có vẻ như có chút hèn nhát, nhưng lại khiến cho bọn họ không có cách công hạ, chỉ đành phải gặm từng khối xương cứng.
- Truyền lệnh đại quân hạ trại tại đây!
Gia Luật Côn Bình hạ lệnh xuống, năm vạn quân Liêu liền đóng quân ở ngoài thành mười dặm.
Binh sĩ quân Liêu dựng doanh trướng, bắc nồi nấu cơm, nhưng bọn họ ngay cả củi để nấu cơm cũng không tìm thấy, cả rừng cây đều bị quét sạch, chỉ đành phải tìm một vài bụi cây, hoặc đi đào rễ cây, chém nát làm củi đốt.
Quân Liêu cũng không mang theo hàng rào doanh trại, mấy thứ đó quá cồng kềnh, không có cách nào mang theo được, cũng không có dùng giáo, để vây một vòng quanh đại doanh có diện tích một ngàn mẫu cần ít nhất hai trăm ngàn ngọn giáo, quốc lực của Liêu quốc hiện đã suy giảm, đã không còn nhiều vũ khí dự trữ như vậy.
Phái đi một lượng lớn du kỵ thăm dò xung quanh bốn phía đại doanh, đều đem vệ quân đến đề phòng quân Tống tiếp cận đại doanh quân Liêu.
Suốt cả đêm, đại doanh quân Liêu đèn đuốc sáng trưng, hơn một ngàn thợ thủ công quân sự suốt đêm lắp ráp vũ khí công thành. Vũ khí công thành của Liêu quốc bắt nguồn từ Đại Tống, nhưng độ chính xác khá thô, thua xa Đại Tống. Vũ khí công thành quan trọng nhất của bọn họ có ba loại, một là thang công thành, bao gồm thang mây, thang công thành thông thường và thang phản thức công thành, thứ hai là chùy công thành và máy bắn đá, cuối cùng chính là xe sào và xe kiều, lần này, quân Liêu không mang theo chùy công thành và máy bắn đá, xe sào cũng không mang theo, thật sự không thuận tiện mấy.