- Thế còn nước cờ thứ tư?
Triệu Húc nhịn không được muốn nghe tiếp.
- Nước cờ thứ tư chính là lợi dụng mậu dịch để vét sạch dân sinh và chiến lược tài nguyên của Liêu Quốc, trên thị trường mua bán của ta với Liêu Quốc, chúng ta cần bán những mặt hàng xa xỉ như tơ lụa, gốm sứ, hương liệu, vv…, chúng ta sẽ mua các loại vật tư như bò dê, các loại thuốc, nghiêm cấm các mặt hàng vật tư sử dụng cho chiến lược dân sinh như lương thực, vải vóc, đồ sắt du nhập vào Liêu Quốc, nghiêm cấm thương nhân của ta buôn bán với Liêu Quốc.
- Tiếp theo chúng ta có thể lợi dụng mậu dịch giữa Nhật Bản và Liêu Quốc để tiến hành chiến lược đánh lừa, họ sẽ mua sắt thô, nhân khẩu, áo giáp của Liêu Quốc, đồng thời đưa số lượng lớn tiền đồng vào Liêu Quốc, dẫn đến tình trạng tiền thì rẻ vật thì đắt tại Liêu Quốc, vật giá leo thang, nỗi oán hận sôi trào, tiền đồng và vật tư sẽ do Côn Châu đảm nhiệm, triều đình Nhật Bản chỉ cần phối hợp với chúng ta ra dáng một chút, và để đáp lại, chúng ta sẽ âm thầm ủng hộ gia tộc Đằng Nguyên đối phó với gia tộc Nguyên Thị.
Triệu Húc khoanh tay đi vài bước rồi nói:
- Kế hoạch này có chút sơ hở, có khi nào Liêu Quốc cùng với Cao Ly tiến hành mua bán để bù đắp cho khoản lương thực và vật tư bị thiếu, sau đó Cao Ly lại cùng chúng ta tiến hành mua bán, mua vật tư của chúng ta lại?
- Quả thật có khả năng này, thế chúng ta cần phải đàm phán với Cao Ly, nghiêm cấm Cao Ly buôn bán với Liêu Quốc, nếu như họ không đồng ý, thì họ chính là kẻ địch của Đại Tống.
Triệu Húc gật gật đầu:
- Sự việc Cao Ly này trẫm cần phải bàn lại với Tri Chính Đường, đối với bốn phương án này trẫm vô cùng tán thành, tuy vất vả cho Phạm tướng công nhưng hãy mau chóng cho ra văn bản báo cáo nhé.
- Trong hai ngày này vi thần sẽ làm xong, bệ hạ ghi nhớ phải giữ bí mật, nếu sự việc bị lộ, thì mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.
- Yên tâm, trẫm sẽ xem chuyện này như cơ mật quốc gia mà xử lý.
Tại ngự thư phòng, Phạm Ninh đã ngây người gần hai canh giờ, lúc đi ra đã gần đến giữa trưa, hắn ngồi trên chiếc xe ngựa hướng về phía Chu phủ. Dạo này hắn đi xã giao quả thật rất nhiều, chỉ là hắn cần phải đi bái phỏng ba vị nhạc phụ, còn phải đi bái phỏng vài vị tướng quốc, để duy trì giao tình giữa hai bên.
Nhưng người mà Phạm Ninh muốn gặp nhất vẫn là Chu Nguyên Phong, hắn cần người có khả năng hiểu được tình hình biển đảo hiện nay.
Xe ngựa chậm rãi dừng tại trước phủ trạch của Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong và con gái Chu Khiết đã đợi sẵn tại cửa lớn. Thân phận bây giờ của Phạm Ninh không còn như trước nữa, tuy là vãn bối, nhưng dù gì hắn cũng là Phó tướng Tham tri Chính sự, không thể thất lễ được.
Phạm Ninh xuống xe ngựa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Nguyên Phong, gương mặt ông gần như không có gì thay đổi, tinh thần khỏe khoắn, vẻ mặt tươi cười, bên cạnh là Chu Khiết, càng ngày càng ra dáng của một nữ cường nhân rồi.
- Tam tổ phụ, tiểu cô, lâu rồi không gặp.
- Ha ha! Phạm Ninh bây giờ đã là khách quý rồi, mau mời vào nhà.
Chu Nguyên Phong cười đến nỗi miệng không khép lại được, nhanh chóng mời Phạm Ninh đi vào trong nhà, bố con hai người mời Phạm Ninh ngồi, để hầu gái dâng trà, Phạm Ninh nâng chén trà cười với Chu Khiết nói:
- Nghe nói lượng tiêu thụ của "Tín Báo" đã vượt qua "Khoái Báo" rồi, thật không dễ dàng đấy!
Chu Khiết khẽ mỉm cười:
- Rất may là tin của cháu đến kịp thời, có thể đến cùng tin tức chiến sự, tình hình chiến tranh Hà Bắc của chúng ta còn ra sớm hơn một ngày so với "Khoái Báo", hơn nữa chúng ta cùng hưởng chung tin tức với "Đạo báo" của nhà họ Tào, điều này đối với tòa báo của hai bên đều có lợi, hơn nữa còn làm ra một chiếc máy in hơi nước, rất nhiều người đều xông đến mua báo của chúng ta.
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú:
- Nghe tiểu cô nói như vậy, cháu ngược lại rất muốn đi xem thử!
- Đợi một lát nữa rồi hãy đi! Ta lập tức đi báo cho tòa báo.
- Được! Thế một lát nữa cháu sẽ đi cùng tiểu cô.
Phạm Ninh vừa cười vừa hỏi Chu Nguyên Phong:
- Xem ra máy hơi nước được làm ra không tệ nhỉ!
Chu Nguyên Phong vẻ mặt cười khổ, Chu Khiết che miệng cười ra tiếng, Phạm Ninh ngẩn ra:
- Sao vậy?
Chu Nguyên Phong thở dài:
- Việc chế tạo máy hơi nước đã bị Tượng Tác Giám nẫng mất rồi, do bọn họ phụ trách chế tạo, chê nhóm thợ của xưởng chúng ta sản lượng quá thấp, không còn cách nào cả, ai bảo người ta là quan phủ kia chứ!
- Phụ thân, tại sao cha lại không thừa nhận, quả thật chiếc máy được quan phủ làm ra so với chúng ta thì tốt hơn nhiều, chất lượng so với ta cũng không hề kém, vả lại người ta cũng đã đền bù, miễn thuế hai năm cho cửa hàng của chúng ta, chừng hơn mười mấy vạn quan tiền đấy! Huống hồ chi cha còn được phong tước vị Huyện công, cha đừng có oán giận nữa.
- Ta cứ muốn nói cho Phạm Ninh biết đấy, không được sao?
Phạm Ninh kinh ngạc nói:
- Tam tổ phụ không làm máy hơi nước nữa sao?
- Làm thì vẫn làm, nhưng sản lượng quá thấp, một tháng chỉ có thể tạo ra hai cỗ máy, vừa đủ thỏa mãn cho xưởng chế thuyền của ta sử dụng thôi.
- Thế Tượng Tác Giám kia thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi:
- Bọn họ một tháng có thể chế tạo bao nhiêu cỗ máy?
- Một tháng bọn họ có thể tạo ra khoảng trên dưới 30 cỗ máy, hiện nay tại các khu mỏ đều sử dụng máy hơi nước để bơm nước, tại những xưởng nghiền bột lớn cũng đều dùng máy hơi nước, nhưng chủ yếu vẫn là dùng cho thuyền, cháu đi sông Biện xem xem, hiện nay đều không còn nhìn thấy người kéo thuyền nữa, đều là một con thuyền hơi nước, ở đằng sau túm kéo trên trăm con tàu kéo đáy phẳng, nghe nói triều đình chuẩn bị cải tạo tất cả thuyền buồm thành thuyền buồm hơi nước, lò luyện than cốc của ta hiện tại đã mở rộng đến một nghìn người, nhưng số lượng than cốc vẫn là cung không đủ đáp ứng cho cầu, triều đình còn chuẩn bị mở thêm hai lò luyện than cốc tại Triệu Châu và Thái Nguyên phủ nữa.
Phạm Ninh cười nói:
- Lúc đầu cháu đã kiến nghị lò hơi nước tốt nhất nên dùng than cốc, là bởi vì để tiếp than cho tàu biển thường không dễ, mà lượng nhiệt phát ra của than cốc lại lớn, giúp tàu biển có thể chạy xa hơn, nhưng đối với tàu vận tải trên sông thì dùng than đá bình thường là được rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp thêm than, dùng than cốc thì lại quá đắt, không hiệu quả.
- Vấn đề này cháu không cần quan tâm quá nhiều, các chủ thuyền họ đều biết tính toán, họ muốn dùng gì thì dùng cái đấy, ai cũng đều dùng than đá, thì than cốc của ta phải kiếm tiền bằng cách nào?
Phạm Ninh cười cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn hỏi:
- Tình hình Bắc đảo bên ấy ra sao rồi?
- Minh Nhân và Minh Lễ đều đang ở kinh thành, cháu quay lại hỏi bọn họ là được.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Hai người bọn họ ở kinh thành làm gì?
- Cháu không biết à?
Chu Nguyên Phong kinh ngạc nói:
- Triều đình phân bổ một vạn hộ dân cho Bắc đảo và Nam đảo, Minh Nhân và Minh Lễ đặc biệt đến để đón người, Tào gia và Cao gia cũng đều đến, Bắc đảo có sáu nghìn hộ, Nam đảo có bốn nghìn hộ, triều đình đã ký kết xong hiệp nghị, cháu lại có thể không biết chuyện này ư?