Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 969 - Chương 966

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 966
 

Tuy nhiên sự phát triển của báo chí đúng là cần phải có kỹ thuật in chữ rời, mỗi ngày nội dung đều không giống nhau, mỗi ngày đều phải khắc bản rồi sau đó vứt đi, phí thời gian và phí sức, vả lại còn vô cùng lãng phí.

Chu Khiết cười khổ một tiếng:

- Chúng ta sao lại không nghĩ đến dùng cách in chữ rời chứ, nhưng cháu hãy tự mình xem xem.

Chu Khiết lấy ra mười mấy tờ báo từ chiếc rương bên cạnh, tìm trong đó hai tờ báo đưa cho Phạm Ninh:

- Cháu tự mình xem, một tờ được in từ cách in chữ rời, một tờ được in bằng bản khắc, cháu xem đi sẽ hiểu.

Phạm Ninh nhận hai tờ báo và quan sát kỹ, đều là nội dung giống nhau, nhưng một tờ nét chữ lại không rõ, cách sắp xếp chữ cao thấp không đều, một tờ thì nét chữ rõ ràng, cách sắp xếp chỉnh tề, nhất là khi nói về phương diện hoa văn, tờ mà có nét chữ mờ thì mắt lại càng không thấy được, vết mực loang lổ từng mảng lớn, căn bản là không nhìn ra được hình gì.

Phạm Ninh hơi trầm ngâm, liền hiểu ra ngay lập tức, chữ in rời hiện tại đang dùng là dạng gốm, cũng có nghĩa là làm từ bùn, lúc nung sẽ thành gốm sứ, cứ cho là lúc nặn bùn cho vào khuôn thật tinh xảo, thì trong quá trình nung sẽ bị dãn nở và biến dạng, lúc xếp lại với nhau sẽ không thể xếp khít lại được, rất dễ rời rạc, vả lại chữ cũng sẽ bị biến dạng, lúc in sẽ bị mờ, còn chữ in rời bằng gỗ thì quá mềm, vết chữ khi in xong cũng rất dễ bị mờ.

Về sau thì chữ in rời kim loại mới có thể giải quyết vấn đề vết chữ không rõ và trên bề mặt báo bị mờ và không thẳng hàng, chỉ là để tạo ra một bộ chữ rời kim loại thì quá đắt đỏ, dễ lên đến hơn một ngàn quan tiền, tiệm in nhỏ sẽ không chịu nổi mức chi phí này, còn những tiệm in lớn sẽ không để ý đến giá thành của bản khắc.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút rồi nói:

- Có thể dùng đồng hoặc chì để đúc chữ in rời, sau đó khảm trên những khuôn nhỏ cố định, màu sắc của những khuôn nhỏ này được phân loại bởi vần chân, mỗi màu là một vần chân, sau khi in xong, xét theo màu sắc của vần chân để tập hợp và sắp xếp lại.

- Đợi đến lúc sử dụng cho một bản in mới, đầu tiên ta sẽ tìm vần chân, sau đó tìm hình dạng của chữ, chỉ cần thao tác thuần thục thì ít nhất sẽ nhanh gấp đôi so với bản khắc, hơn nữa sẽ không phải lãng phí số lượng lớn bản khắc, tiểu cô làm năm mươi bộ chữ in rời, mỗi ngày đều sẽ có năm mươi tấm gỗ, lượng tiêu thụ báo chí của tiểu cô gia tăng cũng không cần lo đến việc in ấn không đủ? Tiểu cô bày vài bức chữ in rời bên ngoài, chỉ cần gửi nội dung qua, liền có thể sắp xếp bản chữ in tại chỗ, tiểu cô có thể suy nghĩ thử ý kiến của cháu.

Vài người thợ trong xưởng ở xung quanh nghe xong đột nhiên có cảm giác như được khai thông, bọn họ đều nói:

- Đông chủ, dùng chữ in rời bằng đồng hoặc chì nói không chừng thật sự khả thi đấy, chúng ta có thể thử xem.

Tòa báo của Chu gia mỗi năm đều phải mất đến hơn một vạn quan tiền, nếu không phải thấy được khả năng có thể dẫn dắt dư luận, Chu Nguyên Phong thật sự không muốn tiếp tục với tòa báo này. Chu Khiết nghe xong có vẻ hơi động tâm, nếu như có thể cắt bỏ chi phí tốn kém nhất cho bản khắc, thì tòa báo sẽ không bị lỗ vốn.

Cô chậm rãi gật đầu:

- Được thôi, ta sẽ làm chữ in rời bằng đồng và bằng chì mỗi thứ một bộ, ngày mai sẽ tìm người đến để làm.

Phạm Ninh không cần phải đi tìm Minh Nhân, đêm hôm đó, Minh Nhân đã chủ động tìm đến cửa rồi.

Phạm Ninh đưa y đến thư phòng, mời y ngồi xuống, lại cho người hầu mang trà lên, Phạm Ninh cười hỏi:

- Minh Lễ đâu? Sao huynh ấy không đến?

- Tiểu tử kia…

Minh Nhân lắc đầu:

- Đừng nhắc đến nó nữa!

- Sao vậy?

Vẻ tươi cười trên mặt Phạm Ninh biến mất, hỏi:

- Minh Lễ xảy ra chuyện gì sao?

- Nhớ cha vợ của y không? Lý gia ở Tuyền Châu, Minh Nhân muốn đưa thê tử và con đến Bắc Đảo, nhưng Lý gia không chịu, làm thế nào cũng không chịu, thậm chí giấu con của Minh Lễ đi.

- Vậy thái độ của thê tử Minh Lễ thì sao?

Phạm Ninh hỏi đúng chỗ mấu chốt.

- Cô ta có một biểu ca, vẫn đợi cô ta mà chưa lập gia đình, vì vậy cô ta không chịu đi hải ngoại.

Phạm Ninh khẽ gật đầu, mặc dù Minh Nhân nói khá là mập mờ, nhưng Phạm Ninh vẫn hiểu rõ:

- Đứa bé kia là con ai, có phải của Minh Lễ không?

- Không nói rõ ràng, Minh Lễ thường xuyên ở hải ngoại, tình cảm với đứa con rất nhạt nhẽo, bản thân y cũng không biết đứa bé kia là con ai, có lẽ là của y, cũng có lẽ không phải là của y.

- Vậy cũng chỉ đành chia tay thôi!

Minh Nhân gật đầu:

- Minh Lễ đã hạ quyết tâm, lần này trở về, nếu thê tử của y vẫn không chịu đi Bắc Đảo, vậy cũng chỉ có thể bỏ vợ, đứa bé kia y cũng không cần, để lại cho Lý gia.

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Thật ra người vợ Nhật Bản Minh Lễ lấy đầu tiên không tệ, nhiều năm như vậy, vẫn luôn giúp y chăm sóc cha mẹ, cũng vì y mà thủ tiết, con cái cũng mười mấy tuổi rồi, theo đệ thấy, nếu đi hải ngoại, cũng đừng quá để ý đến mấy thứ bối cảnh gia tộc linh tinh.

- Cha ta cũng có ý vậy, sau khi để y bỏ vợ cả, đưa Lễ Tử lên làm vợ cả.

- Được rồi! Không nói đến Minh Lễ nữa, nói tình huống của Bắc Đảo đi.

- Việc lao công Nhật Bản cùng với việc xây xong hai tòa thành ở Bắc Đảo phát triển rất thuận lợi, ngoại trừ Ngô Thành, lại đang xây dựng Tống Thành cách phía đông hai trăm dặm, chuẩn bị xây dựng thêm Việt Thành tại bờ biển phía bắc Ngô Thành, diện tích của ba tòa thành không hơn kém nhau là mấy, lần này có sáu nghìn hộ dân di dân đến, nhân khẩu cũng tăng lên thành tám nghìn hộ rồi, ba tòa thành vừa đủ.

- Phải là bảy nghìn hộ chứ nhỉ, đệ nhớ ban đầu chỉ có một nghìn hộ!

- Chuyện này khá thú vị, chúng ta được cấp năm trăm tên lính bảo vệ đảo, năm nay vào lễ mừng năm mới, chúng ta cử hành một lần xem mắt, chọn mấy trăm thiếu nữ Nhật Bản, ban đầu vốn cho rằng không đến trăm người đến, không ngờ cả năm trăm tên lính đều đến xem mắt, kết quả thành công toàn bộ năm trăm người, những binh lính này đều nguyện ý ở lại Bắc Đảo, lần này chỉ cần đưa cha mẹ người nhà họ đến là tăng lên năm trăm hộ, hiện tại Chu Long trở thành người thống lĩnh năm trăm binh lính, tiếp tục giám thị lao công Nhật Bản.

- Sau đó thì sao?

Phạm Ninh hăng hái hỏi:

- Năm trăm hộ khác là từ đâu đến?

- Năm trăm hộ còn lại là chúng ta chiêu mộ được ở Tuyền Châu, có dân chúng Đại Tống bắt đầu lục tục di dân về phía hải ngoại, chúng ta xây dựng điểm chiêu mộ ở Tuyền Châu, trong thời gian một năm, chiêu mộ được năm trăm ba mươi hộ, năm trước lên thuyền đi Bắc Đảo rồi.

- Bây giờ Bắc Đảo gặp phải vấn đề gì lớn nhất?

Minh Nhân suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bây giờ vấn đề lớn nhất vẫn là tiếp tế không đủ, cách Đại Tống rất xa xôi. Lần này chúng ta suy xét xây một trạm chung chuyển tiếp tế tại phía nam Lã Tống Phủ, sau đó định kỳ đưa các loại vật tư tiếp tế vào cửa hàng Lã Tống Phủ, bên này chúng ta cũng định kỳ cử đội tàu vận chuyển, như vậy không cần đi xa đến Đại Tống.

Bình Luận (0)
Comment