Tào thái hậu gật đầu:
- Ai gia cũng rất ủng hộ quân sự và nông nghiệp, còn có dệt, khai thác quặng, vận tải đường thủy, những thứ này đều là những chuyện lợi nước lợi dân, nếu Công Học Viện phát triển những phương diện này, mà không phải thiết kế những đồ vật tinh xảo, ai gia sẽ dốc sức ủng hộ, thậm chí sẽ phát bạc trong nội khố để thành lập Công Học Viện, nói vậy trong lòng ngươi đã có phương án, vậy ngươi đề cử ai chủ trì kế hoạch xây dựng Công Học Viện?
Phạm Ninh khom người nói:
- Vi thần chuẩn bị đề cử quán các khảo đính Thẩm Quát của Hàn Lâm Viện phụ trách kế hoạch xây dựng Công Học Viện.
Ở việc thành lập Công Học Viện, rốt cục Tào thái hậu buông tay, đồng ý thành lập Công Học Viện chuyên môn, với tư cách đào tạo nghiên cứu máy móc, là một phần của Công Bộ, vì thế, Tào thái hậu đặc biệt lấy từ Nội khố năm mươi vạn lượng ủng hộ việc thành lập Công Học Viện.
Công Học Viện thành lập được thiên tử Triệu Húc và triều đình tích cực ủng hộ. Ngày hôm sau, Tri Chính Đường liền lấy toàn bộ kế hoạch thông qua thành lập Công Học Viện, Triệu Húc phê chuẩn một mảnh đất có diện tích nghìn mẫu tại phía nam Kim Minh Trì thành Tây, làm nơi xây dựng Công Học Viện.
Mặt khác do Tri Chính Đường đề cử, Triệu Húc phê chuẩn, để Công bộ thị lang Thẩm Tích dẫn đầu, Tượng tác thiếu giám Lý Văn Thái, Quân khí thiếu giám Vương Thâm, cùng với Quán các khảo đính Thẩm Quát của Hàn Lâm Viện do Phạm Ninh đề cử, bốn người tạo thành tổ xây dựng kế hoạch, phụ trách việc chuẩn bị xây dựng Công Học Viện.
Thời gian lại trôi qua vài ngày nữa, sứ giả Liêu quốc Trương Hiếu Kiệt đã đến Đông Kinh Biện Lương, bắt đầu cuộc hành trình đàm phán hòa bình, Triệu Húc sai phó tướng Tư Mã Quang và Hồng lư tự khanh Chu Hiếu Vân phụ trách tiếp đãi Trương Hiếu Kiệt.
Mấy trăm kỵ binh Liêu quân bảo vệ Trương Hiếu Kiệt đi vào kinh thành, đây là lần đầu tiên Trương Hiếu Kiệt đến kinh thành của Đại Tống, y nhìn xung quanh, trong lòng không ngừng thán phục ngạc nhiên, đây mới là phồn hoa thịnh vượng, kinh đô văn hóa, so với Thượng Kinh của Liêu quốc mạnh hơn không biết bao nhiêu ngàn vạn lần.
Dù sao Trương Hiếu Kiệt cũng là người Hán, trong huyết mạch y càng có khuynh hướng theo văn hóa Đại Tống hơn, trong lòng của y âm thầm suy nghĩ, nếu có thể làm tướng quốc Đại Tống, không biết sẽ mạnh hơn Liêu quốc bao nhiêu lần.
Đáng tiếc y là Tể tướng của Liêu quốc, hâm mộ thì hâm mộ, y cũng chỉ có thể đối mặt với sự thật, y không có khả năng đến Đại Tống làm quan.
Đi cùng với Trương Hiếu Kiệt chính là Hồng lư tự khanh Chu Hiếu Vân, y vốn đảm nhiệm tri phủ thành đô, nhưng phụ thân qua đời, để tang ba năm sau mới phục chức, đầu tiên là đảm nhiên Đại lý tự khanh, năm trước được điều động lên chính tứ phẩm Hồng lư tự khanh, y tuổi đã gần sáu mươi, vẫn là không đột phá nổi cánh cửa tam phẩm này, mà con rể Phạm Ninh đã là Chính nhị phẩm Tham Tri Chính Sự, điều này khiến Chu Hiếu Vân vô cùng buồn rầu.
- Nghe nói Chu tự giam có một người con rể tốt?
Trương Hiếu Kiệt cười hỏi y.
- Con rể kia của ta cũng không tệ lắm, Trương tướng công cũng biết hắn sao?
- Ta đâu chỉ là biết!
Trương Hiếu Kiệt cười khổ một tiếng nói:
- Từ trên xuống dưới Liêu quốc không ai không biết hắn đâu, nói một tiếng Tiểu Phạm tướng công đến rồi, đứa nhỏ ba tuổi cũng không dám khóc đêm, ngay cả thiên tử Đại Liêu của chúng ta cũng khâm phục hắn vạn phần, nhưng đồng thời cũng hận thấu xương.
- Chỉ là đều vì chủ của mình, Trương tướng công không cần quá lo lắng.
- Ta không lo lắng gì, tuy nhiên ta muốn gặp Tiểu Phạm tướng công, không biết… có tiện không?
- Nếu là chuyện công, ngày đầu tiên hắn sẽ có một ghế đàm phán, nếu Trương tướng công muốn gặp riêng hắn, ta phải hỏi hắn một chút.
- Ta muốn nói một chút chuyện riêng với hắn.
Chu Hiếu Vân cảm thấy hơi kỳ lạ, đặc sứ Liêu quốc lại muốn nói chuyện riêng với A Ninh, y muốn nói chuyện gì?
- Việc này không vội, sau khi đàm phán kết thúc sắp xếp cũng không muộn.
Không bao lâu sau, đoàn người đi đến trước Liêu quốc quán, Gia Luật A Bố - Liêu quốc sống ở Tống Triều đã đứng ở cửa chờ, mọi người thi lễ, lúc này Chu Hiếu Vân mới cáo từ.
Trương Hiếu Kiệt ngồi trong đại sảnh, Gia Luật A Bố bẩm báo tình hình gần đây.
Trương Hiếu Kiệt uống một ngụm trà cười nói:
- Thiên tử rất hài lòng với tình báo về Đô thành Tống Triều, mặt khác, lần này nghị hòa, phải cố gắng lấy được thái độ thật sự của cao tầng Tống Triều, các ngươi phải nghĩ chút biện pháp.
Trong lòng Gia Luật A Bố âm thầm kêu khổ, loại chuyện này y phải nghĩ biện pháp gì đây?
Nhưng y lại không thể nói không được, chỉ đành gật đầu đồng ý:
- Ty chức sẽ sớm đi sắp xếp.
Lúc này, có người báo lại:
- Tư Mã tướng quốc Tống triều bái phỏng Trương tướng quốc.
Trương Hiếu Kiệt mừng rỡ, vội vàng nói:
- Mau mau mời vào!
………..
Tư Mã Quang đi vào trong Liêu quốc quán, gặp mặt hỏi han với Trương Hiếu Kiệt, hai bên phân chủ khách ngồi xuống, phó sứ Gia Luật Bình Huy cũng đang ngồi.
Ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu đàm phán hòa bình, vì vậy tất nhiên song phương sẽ xem xét thái độ lẫn nhau, đưa cho đối phương phương hướng đàm phán.
- Hai nước Tống Liêu đã chung sống hòa bình mấy chục năm, lòng dân bền vững, ta tin tưởng đây là nhận thức chung của hai bên, trước đây có lẽ vì một chút hiểu lầm, hai bên xảy ra một vài chuyện không vui, nhưng chúng ta không đành lòng nhìn thấy nhiều dân chúng vô tội như vậy phải xa quê hương, khiến ngàn dặm phì nhiêu trở thành khu không người, hy vọng lần này ta đến Đại Tống có thể khiến quan hệ Tống Liêu trở lại như trước đây một lần nữa, buôn bán phồn vinh, biên cảnh an bình, đây là nhiệm vụ thiên tử giao cho ta, ta cũng hy vọng những đồng nghiệp của Đại Tống cùng ta cố gắng, nhanh chóng khôi phục hiệp ước đồng minh lúc trước.
Lời nói rất hay, lấy dân sinh làm điểm xuất phát, lộ rõ Liêu quốc nhân nghĩa, chiến tranh bùng nổ trước đây chỉ miêu tả sơ lược, đây là bởi vì Liêu quốc bị thiệt hại nặng nề, rơi vào thế hạ phong, nếu như Liêu quốc chiếm thế thượng phong, cũng sẽ không nói như vậy, thậm chí sứ giả Liêu quốc căn bản không đến, mà giống như mười năm trước, Phú Bật khuất nhục mà đi U Châu đàm phán với Liêu đế.
Tuy nhiên Trương Hiếu Kiệt vẫn ám chỉ Tư Mã Quang rằng, Liêu quốc hi vọng khôi phục hiệp ước hòa bình trước đây, chính là vẫn phải cống tiền hàng năm, trả lại Dị Châu. Tư Mã Quang âm thầm lắc đầu, người Liêu sao mà kiêu căng vậy chứ, tưởng rằng Đại Tống không hỏi đến trăm vạn tiền cống, chính là vô cùng nhượng bộ đó rồi sao?
Khó trách Phạm Ninh nói không có khả năng đạt thành hiệp ước đồng minh, nhiều nhất là đạt thành hiệp nghị ngưng chiến.
Tư Mã Quang thản nhiên cười nói:
- Tình thế thay đổi, suy nghĩ của chúng ta cũng theo đó mà thay đổi, nếu như là hiếp ước đồng minh mới, vậy sẽ phải lấy ra đồ vật mới, nếu không có gì thay đổi, vậy song phương chấp nhận hiệp ước Đàn Uyên là được rồi, Trương tướng quốc cần gì phải đi một chuyến, tuy nhiên ta tin tưởng, chúng ta nhất định có thể tìm ra hiệp ước hòa bình có lợi cho cả hai bên, khiến hai bên đều hài lòng.