Lúc này bộ lạc Hoàn Nhan bị Liêu quân đánh cho tan rã, đúng lúc bộ lạc Hỗn Thủy báo thù, cũng đoạt lại cơ hội thống trị Nữ Chân.
Nam tử thanh tráng bộ lạc Hỗn Thủy đều tiến lên, vui sướng vạn phần lấy binh khí nhìn kĩ, một đám không kìm nổi hoan hô lên.
Thạch Hiển rút ra một chiến đao, ông ta nghĩ đến thê tử mình bị Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi bắt đi, cừu hận trong lòng liền mãnh liệt phun trào, ngày báo thù sắp tới rồi.
- Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi, ngươi chờ xem! Ta sẽ dùng cái đầu của ngươi để làm cái bô.
Ông ta vung chiến đao lên, hô mọi người:
- Đi đốt lửa đốt lên, giết dê béo, đến hoan nghênh khách quý của chúng ta!
Bộ lạc Hỗn Thủy mấy nghìn người cử hành yến hội lửa trại long trọng, cười nói vui vẻ, vừa múa vừa hát, hoan nghênh quân Tống đường xa mà đến.
***
Tộc Nữ Chân đối mặt với ba vạn Liêu quân sắc bén dũng mãnh một lần nữa lại bại, thủ lĩnh Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi như thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao bọn họ bỗng nhiên gặp phải tai bay vạ gió, lại khiến Liêu quân lấy mục toàn lực tiêu diệt thắt cổ tộc Nữ Chân, thiêu hủy thôn trang, người già trẻ em cũng không may mắn thoát khỏi.
Hơn vạn chiến sĩ chết dưới đao của Liêu quân, mặc dù bọn họ dũng cảm phản kháng, nhưng thực lực kém xa Liêu quân, Bạch Sơn, Gia Hối, Thống Môn, Gia Lãn cùng Thổ Cốt Luân và tất cả bộ lạc Nữ Chân đều thương vong thê thảm và nghiêm trọng, không thể không buông bỏ gia viên, tháo chạy về phía đông bắc.
Chiến đấu kịch liệt hơn hai tháng, Nữ Chân thương vong đã đạt sáu phần mười, tài sản tổn hại vượt qua tám phần mười, nhà của bọn họ bị đốt, dê bò bị đoạt, tài sản tích lũy nhiều năm cũng bị đốt sạch rồi, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi dẫn theo các bộ lạc Nữ Chân rút lui tới phía đông Hưng Hồ, tiến vào địa bàn của Nữ Nhân ở Đông Hải.
Đông Hải Nữ Chân chính là bộ lạc Hỗn Thủy, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi đã vô kế khả thi, kết quả chỉ có thể tìm Thạch Hiển giải hòa, xem hai bên có thể hợp binh lại hay không, để tiếp tục chống cự Liêu binh.
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi nghĩ đến thê tử của Thạch Hiển bị chính mình chiếm đoạt, phụ thân chết dưới đao của mình, thù hận giết cha đoạt vợ muốn cởi bỏ thật sự rất khó, nhưng ông ta đã không còn cách nào, chỉ có thể hy vọng Thạch Hiển lấy đại cục làm trọng, bảo vệ tộc Nữ Chân mới là việc cấp bách, về phần thù riêng giữa bọn họ, sau này hãy nói đi!
Trưa hôm đó, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi dẫn đầu hơn một ngàn tên chiến sĩ bộ lạc Hoàn Nhan ở trong một rừng cây nghỉ ngơi, mấy vạn phụ nữ và trẻ em già yếu bộ lạc Nữ Chân thì ở bên ngoài vài dặm, do chiến sĩ năm bộ lạc bảo hộ.
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi tuổi chừng năm mươi tuổi, ở trong tộc Nữ Chân tuổi thọ bình quân tầm ba mươi đều xem như là cao rồi, ông ta thân hình cao lớn, năm tháng hiện trên mặt đầy tang thương, tuy tuổi tác ông ta đã cao, nhưng thân thể vẫn cường tráng như trước, một bữa có thể ăn mười cân thịt, uống một túi rượu, ban đêm ít nhất phải có bốn năm nữ nhân mới có thể thỏa mãn ông ta.
- Hặc Lý Bát, ngươi tới đây cho ta!
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi chỉ hô một tiếng, một gã đại hán khôi ngô cường tráng bước nhanh tới, hắn ta là con thứ của Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi, tên là Hoàn Nhan Hặc Lý Bát, tuổi chừng ba mươi, là người thừa kế của Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi, trên thực tế, mười năm này, bộ lạc Hoàn Nhan không ngừng khuếch trương đều là Hoàn Nhan Hặc Lý Bát dẫn quân hoàn thành, liên tiếp đã tiêu diệt các bộ lạc Hoàn Noãn, Tán Đạt, Ô Xuân, Oa Mưu Hãn, đem nữ nhân, trẻ con thu về bộ lạc Hoàn Nhan, khiến cho bộ lạc Hoàn Nhan trở thành bộ lạc hùng mạnh nhất tộc Nữ Chân.
Hoàn Nhan Hặc Lý Bát trên thực tế đã là người lãnh đạo quân Nữ Chân, tuy nhiên hai tháng nay hắn ta và Liêu quân giao chiến bại nhiều thắng ít, thương vong thê thảm và nghiêm trọng, khiến phụ thân của Hoàn Nhan Hặc Lý Bát chán nản.
- Phụ thân tìm con?
Hoàn Nhan Hặc Lý Bát tiến lên hành lễ nói.
- Ta tới hỏi con, Liêu quân nói con cấu kết quân Tống, phá Đông Kinh, rốt cuộc có phải là con làm hay không?
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi tỏ thái độ vô cùng nghiêm khắc, đây là ông ta có được tin mới nhất, Liêu quân bỗng nhiên đại khai sát giới đối với tộc Nữ Chân, không ngờ là bởi vì chính đứa con mình và quân Tống cấu kết với nhau, bán rẻ Đông Kinh Liêu Dương phủ của Liêu quốc, khó trách Gia Luật Hồng Cơ vô cùng tức giận.
Hoàn Nhan Hặc Lý Bát vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói:
- Con lấy trường sinh thiên thề, tuyệt đối không có việc cấu kết với quân Tống?
- Vậy quân Tống kia làm sao biết tên ngươi?
- Con cũng không biết.
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi nhướng mày nói:
- Trong quân đội của chúng ta như thế nào lại có trường mâu chiến đao của quân Tống?
- Khởi bẩm phụ thân, đây là con dùng da hổ và da gấu đổi lấy từ tay người Cao Ly, Pha Lạt Thục có thể chứng minh.
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi tin tưởng nhi tử sẽ không nói dối, trong lòng của ông ta rất lấy làm lạ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hiện tại ông ta cũng không thể tránh được, chỉ có thể đứng vững gót chân sau đó lại đi về phía Liêu quốc giải thích, Liêu binh chỉ biết chấp hành quân lệnh, giải thích cho bọn họ cũng vô dụng, nhất định phải phái người đi Thượng Kinh, giải thích với Hoàng đế Gia Luật Hồng Cơ.
Nghĩ vậy, ông ta lại hỏi:
- Pha Lạt Thục có tin tức hay không?
Hoàn Nhan Pha Lạt Thục là con thứ tư của Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi, vô cùng thiện chiến, y dẫn theo hai mươi mấy tên kỵ binh đi phía trước tìm hiểu tin tức bộ lạc Hỗn Thủy.
Hoàn Nhan Hặc Lý Bát khom người nói:
- Bọn họ tạm thời vẫn chưa có tin tức, hài nhi đi tiếp ứng.
Hắn ta vừa muốn đi, đúng lúc này, ngoài bìa rừng có vài tên kỵ binh chạy như điên, người cầm đầu chính là Hoàn Nhan Pha Lạt Thục đi tìm hiểu tin tức, anh ta hô lớn:
- Mau rút lui! Quân đội Thạch Hiển đánh tới rồi.
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi chính là cực kỳ sợ hãi, vội vàng lệnh cho quân lính lên ngựa rút lui, tên như mưa phóng tới, binh lính bộ lạc Hoàn Nhan đều trúng tên ngã quỵ.
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi vừa sợ vừa giận, mũi tên của đối phương vô cùng mạnh mẽ, đã không phải thổ mâu trước kia nữa.
- Mau rút lui!
Bọn họ bỏ lại hơn một trăm cỗ thi thể, mặt khác hơn chín trăm người theo Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi theo hướng tây mà chạy, vừa mới chạy ra khỏi rừng cây, chỉ thấy vô số mũi tên phóng thẳng tới, phía trước Hoàn Nhan Hặc Lý Bát kêu thảm thiết, thân trúng hơn mười mũi tên, khí tuyệt bỏ mình ngay tại trận.
- Giết!
Chung quanh đều truyền đến tiếng kêu, bọn họ lại bị bộ lạc Hỗn Thủy bao vây, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi nhìn thấy thứ tử chết thảm, đau lòng như đao xoắn, nhưng lý trí nói cho ông ta biết, chỉ có phá vây đi ra ngoài cùng với các bộ lạc khác hội họp, mới có hy vọng lật ngược cục diện.
Ông ta hô lớn:
- Phá vây đi ra ngoài!
Nhưng phá vây đã là không thể, tiễn bay như châu chấu, chiến sĩ Hoàn Nhan tử trận ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn có hơn ba trăm người, bị mấy ngàn chiến sĩ bộ lạc Hỗn Thủy bao vây, Đại tướng cầm đầu chính là Thạch Hiển.