Hoàn Nhan bây giờ mới hiểu được nguyên nhân sức chiến đấu của đối phương bỗng nhiên trở nên dũng mãnh, không ngờ lại là trang bị nguyên bộ từ quân Tống.
Ông ta quát to:
- Thạch Hiển, ngươi trở thành con chó của người Tống sao?
Thạch Hiển trên mặt sát khí tràn trề cười lạnh:
- Ô Cổ Nãi, ngươi giết cha ta, cưỡng hiếp thê tử của ta, ngươi có thể tưởng tượng đến ngày hôm nay không?
Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi bất đắc dĩ, lại nói:
- Thạch Hiển, tộc Nữ Chân chúng ta bị Liêu quân đuổi cùng giết tận, là ta có lỗi với ngươi, ta có thể đem một nửa thê tử của ta cho ngươi, hai đứa con gái của ta cũng cho ngươi, để bồi thường.
Thạch Hiển mắt hí cười nói:
- Ta giết ngươi, thê tử của ngươi đều là của ta, hà cớ gì ta phải chịu ân tình của ngươi?
- Thạch Hiển, ngươi chớ khinh người quá đáng!
Thạch Hiển ngửa đầu cười to, tiếng cười vô cùng thê lương, ông ta nói với các tộc xung quanh:
- Các người nghe một chút, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi nói ta khinh người quá đáng, mọi người nói xem, ta nên làm gì bây giờ?
- Giết!
Mấy nghìn người tất thảy rống to.
Thạch Hiển rống to:
- Giết cho ta!
Mấy ngàn binh lính đồng loạt lên, một lát, đã giết sạch sẽ ba trăm tên binh lính Hoàn Nhan cuối cùng, đầu của Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi cũng thắt ở dưới cổ ngựa Thạch Hiển, cùng một chỗ với con của ông ta Hoàn Nhan Hặc Lý Bát.
Tháng tư năm Hi Ninh thứ hai, bộ lạc Hoàn Nhan bị Liêu quân đánh bại, tàn quân ở bờ nam Hắc Thủy bị bộ lạc Hỗn Thủy phục kích, Hoàn Nhan Ô Cổ Nãi và Hoàn Nhan Hặc Lý Bát đều chết trong loạn quân.
Thạch Hiển ngay sau đó cùng Bạch Sơn, Gia Hối, Thống Môn, Gia Lãn, Thổ Cốt Luân năm bộ lạc Nữ Chân, mọi người tán thành nhất trí, thông qua phân chia phụ nữ và trẻ em của bộ lạc Hoàn Nhan, đổi do bộ lạc Hỗn Thủy đảm nhiệm đại tù trưởng bộ lạc Nữ Chân.
Thạch Hiển hạ lệnh nhổ cỏ tận gốc, đem trực hệ và con cháu chi thứ tổng cộng tám mươi bốn người giết chết toàn bộ, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không tha, chém cùng giết tận, bộ lạc Hoàn Nhan rốt cục biến mất ở bờ nam Hắc Thủy.
Thạch Hiển lập tức chỉnh đốn quân đội, bọn họ được ủng hộ vũ khí quân Tống, trang bị tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ, cũng phân chia bọn họ ra, lại phái người của bộ Địch Liệt phản kháng lại sự thống trị của Liêu quân, kết minh với bộ Ô Cổ, bắt đầu triển khai du kích chiến với quân Liêu.
Kinh thành Đại Tống, hai bên Tống Liêu đã tiến hành đàm phán hòa bình đến vòng thứ 4,3 lần trước luân phiên đàm phán song phương cũng chỉ đạt được hai điểm chung. Một là trao đổi con tin, quân Tống dùng mấy trăm đại thần cùng mấy ngàn tù binh Liêu Dương phủ bắt được, đổi lấy toàn bộ binh sĩ và dân chúng người Tống mà quân Liêu đã bắt giữ suốt mười năm.
Điểm chung khác là trao đổi đất, Liêu quốc đồng ý sử dụng Tây Kinh Đông Thắng Châu để đổi lại Dịch Châu và Giác Hoa Đảo. Người Hán bên trong Dịch Huyện thì cho phép đi theo quân Tống rút về phía Nam.
Tuy nhiên, hai bên đã có những quan điểm khác biệt nghiêm trọng về vấn đề tiền cống hàng năm. Liêu quốc yêu cầu khôi phục hiệp ước Thiền Uyên chính là tiền cống nạp hàng năm. Mỗi năm, Liêu quốc quyên góp 20 vạn ngựa và 10 vạn lượng, nhưng Đại Tống lại kiên quyết yêu cầu hủy bỏ tiền cống nạp hàng năm. Nhưng Đại Tống lại kiên quyết yêu cầu hủy bỏ tiền cống nạp hằng năm, cho dù hiệp nghị không đạt được, triều Tống cũng không cho thêm Liêu quốc một lượng bạc tiền cống hàng năm nào nữa.
Một là Liêu quốc mất đi tiền cống nạp hàng năm, điều này ảnh hưởng rất lớn đến tài chính, vì vậy, Gia Luật Hồng Cơ coi việc khôi phục tiền cống nạp hàng năm làm cơ sở cho việc ký kết hiệp ước lần này, mà nước Tống lại coi tiền cống hàng năm là điều vô cùng nhục nhã, vì giữ gìn danh dự, Hoàng đế Triệu Húc lại kiên quyết không đồng ý khôi phục tiền cống nạp hàng năm, đàm phán của hai bên trở nên bế tắc.
Đây là vòng đàm phán thứ tư giữa Liêu quốc và Đại Tống bên trong quý khách đường của Hồng Lư Tự, ba vòng trước đều được tổ chức ở Môn Hạ tỉnh. Lần này, Liêu quốc đề nghị thay đổi địa điểm đàm phán tại bên trong Hồng Lư Tự với hy vọng nhắc nhở triều Tống về tầm quan trọng của mối quan hệ hữu hảo thân thiện giữa hai bên.
Nhưng việc thay đổi địa chỉ đàm phán này cũng không có ý nghĩa, triều Tống làm chủ cuộc đàm phán, tướng quốc Văn Ngạn Bác có thái độ rất cứng rắn, mạnh mẽ, chuyện tiền cống hàng năm một bước cũng không nhường.
Không có gì lạ khi triều Tống chiếm thế thượng phong trong quân đội, là Liêu quốc chủ động cầu hòa, triều Tống làm sao có thể nhượng bộ trong cuộc đàm phán này.
Hai bên đã ngồi được hai canh giờ, không ai nói gì, bầu không khí bên trong rất trang nghiêm. Lúc này, Văn Ngạn Bác thở dài:
- Trương tướng quốc cảm thấy có cần thiết phải đàm phán thêm vòng thứ năm nữa không?
Trương Hiếu Kiệt cũng biết rằng không thể làm cho đối phương thay đổi lập trường và đáp ứng về tiền cống nạp hàng năm, nhưng bản thân cũng đồng dạng nhận được nghiêm mệnh của Thiên tử, cũng không thể nhượng bộ.
Y có phần thất vọng và nói:
- Xem chừng việc đồng thuận về tiền cống hàng năm là không có cách nào đạt được, như vậy, như vậy điểm chung lúc trước đạt được thì nên làm thế nào?
- Trương tướng quốc, tốt nhất là chúng ta lui một bước đi! Ký một hiệp nghị đã đàm phán thành công trước đây.
- Hiệp nghị ư?
Trương Hiếu Kiệt cười nhạt nói:
- Trong hiệp nghị không có điều khoản nói về tiền cống hàng năm, không phải chính là điều các ngươi muốn sao?
- Trương tướng quốc nên hỏi là hiệp định như thế nào trước?
- Mời Văn tướng công nói, ta kính cẩn lắng nghe.
Văn Ngạn Bác thong thả nói:
- Bây giờ hai bên chúng ta đang ở trong tình trạng chiến tranh, ở trạng thái này, quân Tống không thể rút quân dễ dàng khỏi Dịch Châu và Hoa Giác đảo, chỉ có tạm thời chấm dứt tình trạng chiến tranh, rút quân, trao đổi tù binh, trao đổi ruộng đất mới khả thi được. Ý ta là chúng ta có thể đạt được hiệp nghị chấm dứt tình trạng chiến tranh trước, đây được gọi là hiệp nghị ngưng chiến.
- Nhưng cái đó và hiệp ước đồng minh có gì khác nhau?
- Khác nhau rất lớn, sau khi ký kết hiệp ước đồng minh, hai bên là quốc gia hữu hảo, tương trợ lẫn nhau, sẽ có hoạt động thương mại qua lại và thành viên thăm viếng lẫn nhau. Việc ký kết hiệp nghị đình chiến không làm thay đổi sự thù địch của hai bên, đây chỉ là tạm dừng chiến tranh và cho phép hai bên hoàn thành một số sự tình.
Trương Hiếu Kiệt im lặng, Phó sứ Gia Luật Bình Huy ở bên cạnh lên tiếng:
- Liệu có phải sau khi trao đổi tù binh và ruộng đất, hai bên tiếp tục chiến tranh tiếp.
- Điều này còn phụ thuộc vào mong muốn của cả hai bên. Nếu cả hai không muốn chiến tranh thì có thể xác định đình chiến một thời gian. Trong thời gian này, hai bên cố gắng ngăn chặn chiến tranh. Nếu một bên vi phạm hiệp nghị thì hiệp nghị đình chiến sẽ bị phá vỡ. Khi kỳ hạn ký kết hiệp nghị đình chiến kết thúc mà cả hai bên không muốn chiến tranh thì hai bên sẽ được bình an vô sự.
- Thời hạn đình chiến là bao lâu?
Trương Hiếu Kiệt đột nhiên hỏi.
Y nhận thấy đây là giải pháp không tồi. Nếu không có cách nào khác để đạt được hiệp ước đồng minh, lại muốn quân Tống rút quân, trao đổi tù binh, thì việc ký kết một hiệp định đình chiến không có trói buộc thì cũng giống với ý muốn của Thiên tử.