- Hai bên có thể thương lượng, hiệp nghị trong 3 tháng, nửa năm, một năm hoặc ba năm, ta nghĩ không có gì hơn bốn mốc thời gian này!
- Được rồi! Để ta xin ý kiến Thiên tử.
Văn Ngạn Bác khẽ mỉm cười:
- Không thành vấn đề, chúng ta có chính là thời gian.
Trên đường trở về Liêu quốc quán, Gia Luật Bình Huy có chút bất mãn nói:
- Rõ ràng là triều Tống không thật sự có thành ý để đạt được hiệp ước đồng minh này. Cái mà họ chuẩn bị là hiệp ước đình chiến. Đây chính là mục đích của họ, không phải sao?
Trương Hiếu Kiệt thở dài trong lòng, làm sao Thiên tử có thể phái một kẻ ngu ngốc như vậy đến làm trợ thủ cho mình?
Y bình tĩnh nói:
- Gia Luật đồng tri, tất cả các cuộc đàm phán đều sẽ chuẩn bị nhiều phương án khác nhau. Không có gì đáng ngạc nhiên khi triều Tống đã chuẩn bị hiệp nghị đình chiến trước. Những điều này không quan trọng nữa. Quan trọng là chúng ta đạt được gì trong cuộc đàm phán này?
- Ý là, Trương tướng quốc rất hài lòng với hiệp nghị đình chiến này?
- Đúng vậy!
Trương Hiếu Kiệt không phủ nhận rằng:
- Giao ước không thể đạt được, còn Dịch Châu phải làm sao? Các tù binh triều Tống và quý tộc Đông Kinh làm sao bây giờ? Gia Luật đồng tri có biện pháp khác sao?
- Này!
Gia Luật Bình Huy không biết nên nói như thế nào.
Trương Hiếu Kiệt lại thản nhiên nói:
- Tất nhiên, vấn đề này không phải do ta quyết định. Ta sẽ thỉnh ý kiến Thiên tử và quyền quyết định ký hay không ký hiệp ước đình chiến là do Thiên tử?
Khi trở về Liêu quốc quán, Trương Hiếu Kiệt ngay lập tức viết hai bức thư báo cáo các cuộc đàm phán và hiệp ước đình chiến một cách chính xác, ngắn gọn nhất có thể, sau đó gửi thư về U Châu.
Hiện tại, Thiên tử Gia Luật Hồng Cơ đang ở chùa Đại Đức U Châu phủ, hàng ngàn tăng nhân đang làm lễ cầu siêu cho vong hồn binh sĩ Liêu quốc.
Mấy tháng nay, Tống - Liêu chiến tranh, dân Liêu quốc chết hơn chín vạn, làm lễ cầu siêu cho vong hồn những người đã chết để cho họ được siêu thoát.
Gia Luật Hồng Cơ đã hao phí gần mười vạn lượng bạc trắng cho lần cầu siêu này. Thương khố Nam Kinh đã cạn kiệt. Nam Kinh nói không có tiền để chiêu mộ tân binh. Mấy tháng nay, quân đội không được phát lương bổng, Gia Luật Hồng Cơ lại hao phí món tiền khổng lồ cho Phật giáo, khiến mọi người chỉ trích.
Là hoàng đế, Gia Luật Hồng Cơ chưa bao giờ sẽ xem xét loại chuyện nhỏ nhặt này và cũng không ai dám khuyên Thiên tử. Gia Luật Hồng Cơ ở lại Nam Kinh vì chờ đợi tin tức cuộc đàm phán của Trương Hiếu Kiệt.
Cuối cùng, đến trưa nay, chim ưng đã đưa được thư đến U Châu.
Gia Luật Ất Tân bước đi vội vàng đến ngự thư phòng của Thiên tử.
Lẽ ra lão ta đã đến Nam Kinh hai ngày trước, nhưng đã trì hoãn chuyến đi của mình vì một vụ làm ăn béo bở. Năm mươi lượng bạc đã rơi vào túi lão ta khiến lão ta nếm được vị ngọt và khiến lão ta không thể tự thoát ra được. Mặc dù lão ta biết rất rõ rằng nếu lão ta muốn tiếp tục kinh doanh cuộc làm ăn này thì lão ta sẽ phải thuyết phục được Gia Luật Hồng Cơ.
Gia Luật Ất Tân bước nhanh tới ngự thư phòng, lão chờ ở cửa một lúc thì một gã thái giám nói:
- Mời tướng quốc vào!
Gia Luật Ất Tân bước vào ngự thư phòng, chỉ thấy Thiên tử Gia Luật Hồng Cơ khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt có chút trầm tư.
Gia Luật Ất Tân chột dạ, sau một lúc lâu thấp giọng nói:
- Bệ hạ!
Gia Luật Hồng Cơ quay đầu lại nhìn lão một cái, lúc này gã mới lấy lại tinh thần:
- Tướng quốc đến đây có việc gì! Trương Hiếu Kiệt không để cho trẫm bớt lo mà!
Trong lòng Gia Luật Ất Tân nhẹ nhõm, hóa ra là vì chuyện đàm phán với Liêu quốc. Ngay lập tức, ý nghĩ của lão được khôi phục, thật cẩn thận hỏi:
- Bệ hạ, là đàm phán không thuận lợi sao?
- Triều Tống dù thế nào cũng nhất quyết không chịu khôi phục tiền cống hàng năm, kết quả là bọn họ đưa ra phương án ký kết hiệp ước ngừng chiến với thời hạn nhất định, đem ruộng đất và binh lính ra trao đổi, nói là bất cứ lúc nào hiệp ước cũng có thể hủy bỏ, đây là điều trẫm muốn sao? Cho dù là hiệp ước đồng minh, trẫm muốn xé thì đều xé được? Hiệp ước ngưng chiến và hiệp ước đồng minh đều giống nhau, điều trẫm muốn là tiền cống hàng năm. Không có tiền cống hàng năm lấy đâu ra ngân khố để trả cho quân đội và chi cho Phật giáo.
Gia Luật Ất Tân đảo mắt, trong lòng lập tức có chủ ý.
- Bệ hạ, vi thần hiểu rất rõ năng lực của Trương Hiếu Kiệt. Nếu như ngay cả y cũng không có biện pháp khiến triều đình triều Tống nhượng bộ, như vậy triều Tống không chịu chấp nhận hiệp nghị tiền cống hàng năm là điều đương nhiên. Nếu không đàm phán được tiền cống hàng năm thì chỉ có cách lấy lại tiền về từ chiến trường.
Gia Luật Hồng Cơ không thể phủ nhật điều Gia Luật Ất Tân nói đúng. Những gì không thể lấy được từ chiến trường thì chưa chắc đã lấy được trên bàn đàm phán.
Gã do dự một chút rồi nói:
- Nhưng quân đội cần khôi phục, trấn áp lực lượng tạo phản, chỉ e rằng không có cách nào tuyên chiến trong thời gian ngắn.
- Bệ hạ! Cho dù chúng ta đánh bại quân Tống hai năm sau đó, cũng phải bắt bọn họ trả cả vốn lẫn lời, để cho bọn họ nợ trả tiền cống của ngày hôm nay luôn một thể, chúng ta không nhất thiết phải vội vàng.
Gia Luật Hồng Cơ khoanh tay đi vài bước, lại nói với Gia Luật Ất Tân:
- Ngươi là tướng quốc, chắc hẳn ngươi biết rất rõ về tình hình tài chính hiện tại của đất nước. Nếu như không có tiền cống hàng năm của nước Tống thì trẫm lo lắng tài chính đất nước sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Gia Luật Ất Tân nắm lấy cơ hội nói:
- Bệ hạ biết vì sao thần phải trì hoãn chuyến đi Nam Kinh muộn mất 2 ngày không?
Gia Luật Hồng Cơ ngẩn ra, không hiểu nhìn Gia Luật Ất Tân.
Gia Luật Ất Tân nói:
- Có thương nhân Nhật Bản tìm vi thần, dùng một trăm ngàn quan tiền mua đi năm trăm ngàn cân sắt thô tồn kho của Liêu Dương phủ, đây là hiệp nghị lúc trước chúng ta và nước Nhật Bản ký kết, có một trăm ngàn quan tiền này, hành cung Đông Kinh của bệ hạ mới có thể tiếp tục xây dựng cải tạo tiếp.
Gia Luật Hồng Cơ cau mày:
- Nhật Bản mua sắt đi rồi thì chúng ta chuẩn bị chiến tranh như thế nào?
- Thưa bệ hạ, có một mỏ quặng sắt lớn tại phía Nam của Liêu Dương phủ, Nhật Bản đã mua mẻ kim loại này rồi. Chúng ta sẽ mở rộng khai thác và luyện kim, gia tăng gấp đôi nhân công làm việc, hai trăm ngàn thợ mỏ làm việc ngày đêm, mẻ kim loại sẽ liên tục được tạo thành. Với sản lượng kim loại như vậy, không chỉ đáp ứng được trong nước mà còn đủ bán cho Nhật Bản, khiến nước Nhật có sức mạnh khả năng chống lại quân Tống ở Côn Châu.
- Nếu như điều người Hán đi khai thác quặng hết có được hay không?
- Thưa bệ hạ, người Hán đánh giặc không giỏi nhưng quản lý tốt, phục tùng mệnh lệnh đi lấy quặng và luyện kim, vi thần cảm thấy rất thích hợp.
Gia Luật Hồng Cơ cũng không quá coi trọng sự sống và cái chết của người Hán. Ông gật đầu:
- Vấn đề này giao cho tướng quốc làm đi. Ngoài ra, ta muốn mở rộng giao thương với Nhật Bản để xem liệu ta có thể có được tàu chiến ở bên nước họ hay không. Lần tới, hãy mời sứ giả Nhật Bản đến Thượng Kinh.