- Vi thần tuân chỉ!
Gia Luật Hồng Cơ khoanh tay rồi bước hai bước và nói ngay:
- Lệnh truyền tin cho Trương Hiếu Kiệt, ta đồng ý ký hiệp nghị đình chiến và đồng ý với đề nghị của triều Tống. Thời hạn là ba năm.
Mặc dù thời hạn 3 năm là do nước Tống đề xuất, nhưng Gia Luật Hồng Cơ cũng chấp nhận điều này. Gã cân nhắc quân đội chuẩn bị trong ba năm cũng đã đủ sức mạnh, hỏa lôi cũng có thể được xây dựng trên quy mô lớn.
Vào buổi chiều, một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại trước quán trà nổi tiếng ở Đông Kinh. Trương Hiếu Kiệt bước xuống từ xe ngựa và nói với hơn chục binh sĩ bảo vệ:
- Hãy đợi ta ở đây!
Y đem theo hai cận vệ vào quán trà, một gã đưa y lệnh đai Bạch Ngọc Đường, y nói với hai cận vệ rằng:
- Các người không cần đi vào cùng ta, đứng ở đây đợi ta, canh chừng không cho kẻ khác vào quấy rầy.
- Tuân lệnh!
Hai gã cận vệ cường tráng đứng mỗi người một cửa, vừa đứng vừa chắp tay trước ngực.
Trương Hiếu Kiệt đi vào phòng trà đã được xếp sẵn, có một cậu bé đun nước ở bên ngoài, bên trong có một cô gái diện mạo xinh đẹp. Người ngồi ở bàn là Phạm Ninh, tham tri chính sự của nước Tống cử đến.
- Đã để cho ngài đợi lâu.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười, đưa tay nói:
- Mời Trương tướng quốc ngồi!
Trương Hiếu Kiệt ngồi xuống, lúc này đã có sẵn một tách trà trên bàn, bọt trắng đầy mà không tràn ra, thật là vô cùng hoàn mỹ.
- Đây là Kinh Đỉnh trà, xếp hạng ba của Đại Tống, chỉ xếp sau trà Long Phượng, chắc Trương tướng quốc cũng đã được uống ở trên kinh thành.
Trương Hiếu Kiệt cười cay đắng:
- Ở Liêu quốc có Kinh Đỉnh trà nhưng chỉ sử dụng trà đun sôi, sau đó, cho một ít muối vào, gừng hành, và cuối cùng uống cạn. Nó được sử dụng để mổ bò, làm cho thịt dê không bị ngấy, không có loại trà thanh lịch nào như vậy.
- Văn nhân Liêu quốc cũng không có sao?
- Có sắc trà, nhưng không có điểm trà.
Trương Hiếu Kiệt nâng chén trà nhỏ lên và ngửi, mùi thơm xông vào mũi, từ trong thâm tâm y khen:
- Trà ngon, điểm trà tốt.
Người pha trà cười ngượng ngùng, đem một chén trà nhỏ khác cho Phạm Ninh, Phạm Ninh vừa cười nói:
- Pha thêm một bình trà, sau đó, không có chuyện của các ngươi nữa.
Người pha trà gật đầu, đi xuống pha thêm bình trà nữa.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Khi đàm phán chấm dứt, Trương tướng công tính khi nào thì trở về?
- Ai! !! Ta sẽ trở về vào ngày mai theo kế hoạch. Lần này, ta vốn định quay lại thăm Mật Châu, ta sợ sẽ không có cơ hội nữa.
- Nguyên quán của Trương tướng công ở Mật Châu sao?
Trương Hiếu Kiệt gật đầu:
- Ông cố của ta đã đến U Châu 60 năm trước. Sau khi ông cố qua đời, gia đình nghĩ biện pháp chôn cất ông cố tại Mật Châu. Ông nội và cha ta đã được chôn cất ở U Châu. Họ luôn hy vọng ta có thể trở về Mật Châu một chuyến đi tế bái tảo mộ tổ tiên, xem ra chỉ có thể để lần sau rồi.
Phạm Ninh mỉm cười nói:
- Ta tin rằng sẽ có cơ hội, chẳng hạn như cuộc đàm phán tiếp theo, có thể sắp xếp ở Mật Châu, vậy thì Trương tướng công sẽ được như ý nguyện.
- Nếu được như vậy, ta thật sự vô cùng cảm kích.
Lúc này, người pha trà đưa lên một bình trà, rồi lui xuống.
Phạm Ninh tự mình rót trà cho Trương Hiếu Kiệt, thản nhiên hỏi:
- Nhạc phụ ta nói, Trương tướng công tìm ta có việc tư, là có chuyện gì vậy?
Trương Hiếu Kiệt trầm ngâm một chút nói:
- Nếu ta muốn mua một hòn đảo ở hải ngoại, ngài cảm thấy có khả thi không?
Phạm Ninh ngẩn ra, bọn họ trăm phương nghìn kế dụ dỗ Gia Luật Ất Tân mua hòn đảo ở hải ngoại, không ngờ rằng Trương Hiếu Kiệt lại chủ động đề xuất, khiến Phạm Ninh hơi kinh ngạc.
- Trương tướng công, sao lại nói vậy?
Trương Hiếu Kiệt thở dài:
- Các ngài vẫn nhìn không ra sao, Phó sứ Gia Luật Bình Huy là phụ trách giám thị ta đấy, bởi vì ta là người Hán, trong xương tủy Gia Luật Hồng Cơ cũng không tín nhiệm ta, tuy rằng được phong chức Phó tướng là do Gia Luật Hồng Cơ cần ta mà thôi, nhưng địa vị của ta trong triều còn không bằng quan viên Khiết Đan dưới ta hai cấp.
Phạm Ninh hơi hiểu một chút:
- Thỏ khôn có ba hang, Trương tướng công muốn mua một hòn đảo ở hải ngoại thật ra là nghĩ cho mình một con đường lui.
Trương Hiếu Kiệt gật đầu:
- Ta đắc tội Thái Tử Gia Luật Tuấn và Hoàng hậu Tiêu Quan Âm, một khi Thái tử đăng cơ, gã tất sẽ không để cho ta yên, chỉ sợ cả gia tộc của ta sẽ bị gã giết hàng loạt. Thà tìm trước cho mình con đường lui còn hơn đến đường cùng mới tìm. Lý do tại sao ta không dám nói chuyện với người khác là vì ta sợ nhiều người biết sẽ khó giữ được bí mật, bị lộ cơ mật. Hiện tại, ta chỉ nói với ngài. Nếu không được, ta đây liền cáo từ. Nếu điều đó khả thi, thì chúng ta hãy bàn chuyện.
Phạm Ninh suy nghĩ một lúc:
- Đại Tống nắm giữ hàng chục hòn đảo ở hải ngoại và sẽ không có vấn đề gì khi để lại cho Trương tướng công một hòn đảo trăm dặm phì nhiêu. Tuy nhiên, chuyện này cần được bàn bạc kỹ hơn. Trương tướng công có thể để lại một tín vật cho ta làm tin, sau đó, ta sẽ phái người tới Thượng Kinh để tìm lệnh lang.
Trương Hiếu Kiệt nghe nói là có thể để lại cho mình một hòn đảo thì y vui mừng trong lòng rồi nhanh chóng lấy một viên ngọc từ thắt lưng và đặt lên bàn giao cho Phạm Ninh, nói:
- Đây là viên ngọc gia truyền của gia tộc ta, tiểu Phạm tướng công có thể phái thân cận cầm nó đến tìm thứ tử Trương Châu ở Thái Học Viện của Liêu quốc, còn người khác thì đừng tìm. Ta thỉnh cầu ngài giữ bí mật này giúp ta.
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta sẽ báo cáo lại với Thiên tử, sau đó, chúng ta sẽ liên lạc qua một đường duy nhất. Sẽ không có ai khác biết.
Trương Hiếu Kiệt đứng lên nói:
- Ở bên ngoài quá lâu sẽ làm Gia Luật Bình Huy hoài nghi, ta xin cáo từ trước, chuyện này xin nhờ cậy tiểu Phạm tướng công.
- Yên tâm đi! Ta sẽ mau chóng sắp xếp đảo nhỏ cho ngài.
***
Phạm Ninh đi từ trong quán trà ra liền tới thẳng hoàng cung và đứng ở ngoài điện Tử Vi cầu kiến Thiên tử.
Một lát sau, có một gã thái giám đưa hắn vào ngự thư phòng, Triệu Húc để bút xuống, cười tủm tỉm nói:
- Buổi đàm phán hôm nay thế nào mà đã đến gặp trẫm.
- Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay có một điều rất bất ngờ.
Phạm Ninh liền đem chuyện Trương Hiếu Kiệt đề xuất muốn mua một đảo nhỏ ở hải ngoại để tìm một con đường lui sau này cho Triệu Húc nghe.
Triệu Húc rất ngạc nhiên, sự mở rộng của Đại Tống ở hải ngoại lại khiến nhiều người để ý đến như vậy, ngay cả đại thần của Liêu quốc cũng chú ý. Y suy nghĩ một chút nói:
- Theo tướng công chúng ta nên đối phó như nào về việc này?
- Thưa bệ hạ, vi thần đã suy nghĩ việc của Gia Luật Ất Tân mấy ngày hôm nay. Gia Luật Ất Tân thật sự để tâm đến mấy hòn đảo ở hải ngoại. Ban đầu, lão chỉ nghĩ đến việc mua đảo nhỏ để làm căn cứ, vi thần liền nghĩ đến việc giao lại các quần đảo Lưu Cầu nhỏ khác cho lão. Trương Hiếu Kiệt cũng như vậy, chúng ta có thể từ các quần đảo Lưu Cầu nhỏ giao cho Trương Hiếu Kiệt nhưng với điều kiện y phải làm việc cho chúng ta.