- Vương tướng công nhắc tới điểm thứ hai là cắt giảm bãi bỏ hư quan, phương diện này bao gồm Tiết Độ Sứ, Thứ sử, Thái Thú, Đoàn Luyện Sứ, các chức quan khác… còn bao gồm hàng loạt các chi tiêu của các hư quan, đây là cắt giảm phần chính của các quan lại vô dụng, một đao xuống tiếp, bổng lộc của triều đình chí ít sẽ giảm bớt bốn thành, phương án của Vương tướng công ta tán thành nhưng phương pháp thì ta không đồng ý, áp đặt xuống rất đơn giản, cộc cằn, vi thần thấy rất rõ ràng, những hư quan này không hẳn là yêu thích bổng lộc này, nhưng thứ bọn họ muốn chính là vinh dự, chúng ta nếu muốn tiến hành thì phải có cách xử lý một cách gọn gàng, tuy lấy đi bổng lộc, nhưng tạm thời vẫn phải giữ lại vinh dự cho bọn họ.
Phạm Ninh đi vài bước nói:
- Bệ hạ có thể tiến hành cải cách trên tước vị, khôi phục lại đường tước, Vương dưới thiết công, hầu, bá, tử nam, năm hạng tước vị, mỗi lần phong chức vị tương đương cho bọn hắn, nhưng đất phong này là đất hải ngoại, chẳng hạn như theo đại lục phía nam, trong vùng đất giữa Trung Quốc đại lục, đang bãi bỏ hư quan đồng thời cho tước vị, hơn nữa tước vị lại có thể cha truyền con nối, sau đó lại đền bù cho bọn họ đất hải ngoại, như thế đã tiếng nói phản đối sẽ không lớn.
Triệu Húc lại vội vàng lấy bút ghi lại ý kiến của Phạm Ninh, y âm thầm cảm thán, tuy rằng Phạm Ninh so với Vương An Thạch tuổi vẫn còn trẻ hơn, nhưng thủ đoạn đã rất thành thạo, còn vượt qua Vương An Thạch, ý chí thư sinh của Vương An Thạch vẫn nặng hơn một chút.
- Phạm tướng công mời tiếp tục.
Phạm Ninh lại điềm tĩnh nói:
- Điểm thứ ba của Vương tướng công là khôi phục tam tỉnh lục bộ chế, phương diện này đề cập tới rất nhiều vấn đề, không phải chỉ đơn giản xác nhập lại một chút là được, mấu chốt là lợi ích như thế nào cho ổn thỏa, nếu như lợi ích không có cách nào điều hòa, như vậy cuối cùng chỉ thành ra càng sửa cơ cấu bên trong thì sẽ càng lớn thêm.
- Vậy nên làm thế nào?
- Biện pháp cũng đơn giản, bệ hạ xác định phải sửa đổi, sau đó, tiến hành công khai thảo luận, bao gồm công khai thảo luận trên báo chí, thảo luận tầm mấy tháng, vi thần nghĩ phương án nên từ từ làm rõ ràng, để tất cả mọi người có thể cùng hiểu, sau đó lực cản của cải cách trên cơ bản là không còn nữa.
Triệu Húc thở dài một tiếng nói:
- Nghe ngươi nói một hồi, hơn đọc sách cả mười năm, Trẫm cảm thấy có lẽ nên do Phạm tướng công đến thi hành biến pháp mới đúng, Vương tướng công đắc tội với rất nhiều người, rất nhiều người đều không đồng ý, thật ra đều là người phản đối y, chứ không phải phản đối với chuyện cải cách, cuối cùng cũng biến thành hỏng bét.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Bệ hạ, các đại thần cũng rất rõ ràng tai hại hiện tại, cũng đều mong muốn thấy Đại Tống trở nên hùng mạnh, mấu chốt quyết định vẫn là lợi ích, thần không tán thành cách nói phái cải cách với phái bảo thủ, như vậy chỉ biết xé rách Đại Tống, khiến Đại Tống lâm vào tính trạng hao tổn, phải làm cho mọi người cùng nhau tham gia vào biến pháp, cho phép mọi người tự do giãi bày ý kiến của mình và yêu cầu lớn nhất là phải cố tìm ra cái chung, gác lại cái bất đồng, thứ lợi ích bị thiệt hại thì đền bù lại, lợi ích đạt được thì phải trả cái giá thật lớn.
- Tựa như, cải cách quân đội, nếu như không phải bệ hạ đền bù lợi ích đầy đủ ở hải ngoại cho lớp cao tầng trong quân đội, làm sao có thể thi hành được thuận lợi như vậy? Đám dân chúng đã lấy được ích lợi tránh được cưỡng bức lao động, vậy bọn họ sẽ phải có trách nhiệm gánh vác việc huấn luyện dân binh phát sinh, đây là có được tất có mất, có mất tất được.
Triệu Húc gật đầu:
- Phạm tướng công đã đốt lên cho trẫm một ngọn đèn sáng, trẫm biết tiếp theo nên đi như thế nào rồi.
Phạm Ninh lại nghiêm nghị nói:
- Dưới đây vi thần muốn cùng bệ hạ nói một chút sự tình chuẩn bị chiến tranh Tây Hạ, vi thần cần đầy đủ quyền trưng binh và quyền cầm quân.
Chuẩn bị chiến tranh Tây Hạ vẫn là bí mật Đại Tống, chỉ có tầng cao nhất mới biết được quyết sách, Phạm Ninh vẫn như cũ đảm nhiệm Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, thảo sứ giả Liêu quốc, hắn bắt đầu hạ lệnh đem hàng loạt hàng hóa tích trữ ở Hà Bắc, lương thực, vật tư theo đường thủy dời đi hướng về Hà Đông, trung tâm chỉ huy cũng dời từ Hà Gian Phủ đến Thái Nguyên Phủ.
Trong những ngày kế tiếp, giữa lúc Tống Liêu đang bận lục các loại hàng hóa cho rõ ràng, đại đa số dân chúng bị bắt đi vượt qua Bạch Câu về Đại Tống, quý tộc, đại thần cùng với đám binh lính bình thường của Liêu quốc cũng được thả về U Châu.
Dương Văn Quảng bắt đầu nhẹ nhàng từ Dịch huyện rút lui, mười lăm ngàn quân Tống mang theo mấy ngàn dân chúng quay về Định Châu, Thiên tử Triệu Húc đã đặc biệt hạ chỉ ban đồ ăn cho tam quân, phong Dương Văn Quảng làm Thượng Tướng Quân, Đô Thống chế, ban thưởng chức vị Thường Sơn quận công, thưởng ba vạn lượng, cũng ban thưởng cho quân đội dưới tay ông rất hậu hĩnh.
Đầu tháng năm, một ngàn quan viên xuất phát từ Thái Nguyên hộ vệ quan viên Khâu Tĩnh đến huyện Du Lâm, chính thức tiếp nhận Đông Thắng Châu từ tay quân Liêu.
Mùng mười tháng năm, mười ngàn quân Tống đi thuyền rời khỏi Giác Hoa Đảo, trở về Lai Châu.
Đến lúc này, Tống Liêu
đã giao nhận rõ ràng, hai
bên đều ước thúc binh
lực, thật cẩn thận duy trì
cục diện cân bằng
giữa hai nước.
Đầu tháng sáu, một chi đội tàu khổng lồ do 120 thuyền lớn vạn thạch và năm mươi chiến thuyền hơi nước năm nghìn thạch đã tới miệng hồ Hoàng Hà.
Bởi vì miệng hồ Hoàng Hà có mức chênh lệch nhiều hơn so với mặt biển, thuyền không có cách nào qua lại, chỉ có thể dùng phương thức chèo thuyền ruộng cạn, ở trên đất bằng đi lại hơn ba trăm thước, vượt qua miệng hồ, tiếp tục di chuyển tiến vào trong Hoàng Hà.
Cái gọi là chèo thuyền ruộng cạn chính là mở rộng thông đạo ở cạnh bờ biển Hoàng Hà ra vài trượng, phía trên phủ kín lăn cây, do hơn mười con trâu kéo túm thuyền lớn đi lại trên những cây lăn đó.
Thuyền lớn đều có khoảng không, tuy rằng thể tích lớn, nhưng vẫn có thể tương đối dễ di chuyển, bốn mươi mấy con trâu ở phía trước kéo túm, mấy trăm dân phu ở hai bên dùng đầu gỗ nạy ra để di chuyển, mọi người hô khẩu hiệu, thuyền lớn từng chút một di chuyển trên lăn cây.
Trong toàn bộ năm ngày, cái công trình to lớn này mới rốt cục hoàn thành, 120 chiếc thuyền lớn vạn thạch và 50 chiến thuyền hơi nước năm nghìn thạch qua miệng hồ, ba vạn quân lên thuyền trên bến tàu Hoàng Hà ở Nghi Xuyên huyện, đại đa số lương thực vật tư cũng mang lên thuyền ở nơi đây, đội tàu tiếp tục chở binh sĩ và quân tư lương thảo về phía bắc.
Trong đó 120 chiếc thuyền lớn cần phải dựa vào người kéo thuyền kéo đi, mà thuyền máy hơi nước thì là động lực tự nhiên của nó.
Đội tàu xuyên qua thung lũng lớn Tần Tấn, năm ngày sau, đội tàu đã tới huyện Du Lâm của Đông Thắng Châu.
Huyện Du Lâm của Tống triều cũng không phải là Du Lâm của hậu thế, nó là Thác Khắc Thác trong Mông Cổ ở hậu thế, vừa đúng lúc là mấy Hoàng Hà rẽ phải vào, lại đi về hướng tây hơn hai trăm dặm vào Hà Sáo.