Bên trong thành vốn không có bách tínhphổ thông, chỉ có vài hộ là gia đình của quân nhân, trong đó, có mở duy nhất một tửu lầu và một cửa hàng tạp hóa, mặt khác còn có một chỗ là phường doanh kỹ.
Doanh trại quân đội thông thường cũng được xây dựng bằng những khối đá lớn, nhưng tất cả đều đã bị phá hủy hoàn toàn. Những tảng đá xanh đã được dùng để xây dựng một tòa thành trì khác, khiến bên trong thành xuất hiện từng khoảnh từng khoảnh đất trống lớn.
Toàn bộ thành Thiên Đức như biến thành một công trường lớn, khắp nơi tràn đầy khí thế xây dựng sục sôi ngất trời, rất nhanh, nhóm hai vạn quân thứ hai và một lượng lớn vật tư tiếp tế đều đã được chuyển đến để chống đỡ huyện Ngũ Nguyên.
Cùng lúc này, một chi đội tàu khác của quân Tống đã tiến vào Hà Sáo.
Cửa vào Hà Sáo có một tòa thành trì quân sự gồm 500 người, quân thành đã bị quân Tống chiếm giữ, toàn bộ năm trăm binh lính đều bị giết hoàn toàn, mà lúc này, quân thành đã bị dỡ bỏ, rất nhiều những tảng đá xanh lớn được chất đống ở ven bờ sông Hoàng Hà, để chờ thuyền chở về huyện Ngũ Nguyên.
Tuy rằng quân thành đã bị dỡ bỏ, nhưng quân Tống vẫn xây dựng một tòa tháp canh phong hỏa ở trên những sườn núi gần đó, một khi phát hiện được đại quân Bắc Tây Hạ, lính canh tháp sẽ châm khói đốt lửa hiệu.
Những khối đá xanh xếp chồng chất lên nhau như một ngọn đồi nhỏ được chuyển vào con thuyền lớn. Những con thuyền chở đầy đá xanh quay đầu trở về huyện Ngũ Nguyên, năm nghìn quân Tống cũng theo hướng huyện Ngũ Nguyên mà rút lui, một tòa quân thành từng đặt tại nơi đây cũng không còn nữa.
Mười ngày sau, một đám người du mục Tây Hạ chăn nuôi gia súc từ phía tây tới đây, bọn họ vốn là sẽ nghỉ ngơi ở quân thành tiếp viện, nhưng họ lại không thể nào tìm thấy được quân thành, sau khi phát hiện ra quân thành giờ chỉ còn lại một chút tàn dư, bọn họ liền ý thức được nơi đây đã xảy ra chuyện, đám dân du mục vội vã chạy hơn trăm dặm về phía nam hướng đến quân thành Thuận Hóa để báo cáo.
Các trinh thám mà quân thành Thuận Hóa phái đi cũng phát hiện ra sự biến mất của quân thành, bọn họ cũng ngay lập tức dùng ưng đưa thư gửi tin tình báo quân sự trọng đại tới phủ Hưng Khánh.
Tri Chính đường và Thiên tử triều đình sở dĩ cũng đều đồng ý với phương án tấn công Tây Hạ của Phạm Ninh, quả thật bởi vì hiện tại là cơ hội rất tốt để tấn công Tây Hạ, Tây Hạ Nghị Tôn ba năm trước trong trận chiến với quân Tống đã trúng tên bỏ mình, con trai lúc đó vẻn vẹn chỉ 7 tuổi tên là Lý Bỉnh Thường đăng cơ.
Quyền lực chính trị đã rơi vào tay Lương Thái hậu và ông cậu Lương Ất Mai, hơn nữa tên trưởng thị vệ của Lương Thái hậu là Võng Manh Ngoa, cùng với tâm phúc của Lương Ất Mai là Đô La Mã Vĩ, chúng thành lập Tây Hạ Mẫu Đảng, chúng phế bỏ những đại thần trung lương, lại trọng dụng kẻ nịnh thần, đem danh tướng hoàng tộc Tây Hạ, em trai của Lý Nguyên Hạo - Ngôi Danh Lãng Ngộ đày đến vùng hoang vu sung quân.
Triều đình Tây Hạ vô cùng bất ổn và hỗn loạn. Để củng cố sự trị vì của nhà họ Lương và ổn định lòng dân, Lương Ất Mai đã giật dây Lương Thái hậu liên tục phát động chiến tranh biên giới với Tống triều, tấn công theo năm con đường dọc theo đường Thiểm Tây, khiến quân Tống rơi vào thế vô cùng bị động.
Chính là ngay trước đó một tháng, Lương Thái hậu đã hạ chỉ, tập hợp một đạo quân ba trăm ngàn người, vận dụng chi lực của cả nước Tây Hạ, đóng quân ở Hạ Châu, chuẩn bị tấn công Tống triều với quy mô lớn ở Khánh Châu.
Vừa đúng lúc đó, ở Bắc Bộ, quân Tống đã hình thành một mối uy hiếp, không những có thể giải quyết được sự nguy hiểm của đường Thiểm Tây, mà còn có thể kết hợp với quân đội Tống ở phía Nam hình thành một thế đánh gọng kìm tấn công từ nam chí bắc.
Ban đêm, Lương Ất Mai nhận được thư chim ưng từ quân thành Thuận Hóa, tin tức quân thành biến mất khiến lão vô cùng chấn động, liền tiến cung ngay trong đêm cầu kiến Lương Thái hậu.
Chịu trách nhiệm kiểm soát sự an toàn của hoàng cung là đại tướng quân Võng Manh Ngoa, Võng Manh Ngoa này cũng là cận vệ của Lương Thái hậu, thân hình cao lớn cường tráng, tướng mạo anh tuấn, rất được Lương Thái hậu sủng ái, gã phụ trách quản lý năm ngàn quân thị vệ, sau đó lại tiếp quản thêm đội kỵ binh tinh nhuệ ba ngàn quân Thiết Diều Tử, trong vòng hai năm ngắn ngủi, Võng Manh Ngoa đã trở thành nhân vật quan trọng thứ hai của quân đội Tây Hạ.
Tuy Võng Manh Ngoa và Lương Ất Mai đều là thành viên của Mẫu Đảng, nhưng quan hệ của hai người lại tương đối khó mà nói rõ được, lúc ban đầu hai người họ bắt tay với nhau để đối phó hoàng tộc Tây Hạ, hãm hại danh tướng hoàng tộc, người nắm giữ quân quyền Ngôi Danh Lãng Ngộ, khiến y bị bãi quan miễn chức, phải chạy đến vùng Tây Bộ hoang vu.
Hai người chúng lại lập tức giật dây Lương Thái hậu xuất binh tấn công Tống triều, yêu cầu nâng cao mức tiền cống hàng năm, lúc hai năm đầu Lương Thái hậu cầm quyền chấp chính, quan hệ của hai người bọn chúng vô cùng mật thiết.
Nhưng bắt đầu từ năm nay, quan hệ của hai người này bắt đầu có vết rạn nứt, đây cũng là lúc những con mồi ở bên ngoài đều đã bị tiêu diệt xong cả rồi, nhưng vào lúc phân chia quyền lực lợi ích, hai người bọn chúng mới bắt đầu xuất hiện những mâu thuẫn.
Võng Manh Ngoa nghe nói tướng quốc Lương Ất Mai muốn gặp Thái hậu trong đêm, gã liền đích thân chạy đến cổng thành để dò hỏi.
- Lương tướng quốc, bây giờ cũng đã quá muộn rồi đấy! Thái hậu đã nghỉ ngơi rồi, không bằng ngày mai hãy tới cầu kiến.
Lương Ất Mai từ tận trong xương tủy vốn miệt thị Võng Manh Ngoa, chẳng qua chỉ là một tên nam sủng có tướng mạo xinh đẹp mà thôi, thế mà gã lại còn có thể làm Đại tướng quân, gã thì có tài đức gì, có thể chỉ huy đội quân tinh nhuệ nhất Tây Hạ - Thiết Diều Tử sao?
Lương Ất Mai nhịn xuống cơn tức giận, lão cao giọng nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tình báo mới nhất, phương bắc Hà Sáo đã xảy ra chuyện, ta hoài nghi quân Tống đã tiến vào Hà Sáo.
Võng Manh Ngoa cười lạnh một tiếng, nói:
- Không thể có chuyện hoang đường như thế được! Có nước Liêu ngăn tách, quân Tống làm sao có thể tiến vào Hà Sáo được?
Lương Ất Mai có khổ mà không nói nên lời, mấy ngày hôm trước lão đã nhận được tin tình báo, nước Liêu đã đem Đông Thắng Châu cắt nhường cho Tống triều, lão đương nhiên không để mắt đến cái tình báo này, hiện tại lão mới tỉnh ngộ nhận ra rằng, đem Đông Thắng Châu nhường cho Tống triều, quân Tống không phải là có thể trực tiếp tiến vào Hà Sáo sao?
Trong lòng của lão lo lắng, lại nói:
- Sự tình không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nước Liêu đã đem Đông Thắng Châu nhường cho Tống triều rồi, quân Tống liền có thể trực tiếp dọc theo sông Hoàng Hà tiến vào Hà Sáo.
Võng Manh Ngoa hoảng sợ, bất mãn hết sức nói:
- Chuyện này vì sao Lương tướng quốc không báo cáo sớm hơn? Hiện tại xảy ra chuyện rồi mới tới bẩm báo Thái hậu.
Lương Ất Mai hận đến mức muốn chửi ầm cả lên rồi, lão cắn răng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc có mở cổng thành ra không?
Sự việc quả thật là nghiêm trọng, Võng Manh Ngoa cũng không làm khó lão nữa, liền cho người mở cổng thành ra, Lương Ất Mai nhanh chóng chạy về hướng hậu cung.