Lương Thái hậu vốn đã ngủ rồi, nghe nói phương Bắc xảy ra chuyện, liền nhanh chóng mặc xiêm y rồi đi ra, Lương Ất Mai đã nhận tin truyền từ thái giám để tiến cung, Võng Manh Ngoa cũng theo sau tiến vào, Võng Manh Ngoa có thể tùy ý tiến vào tẩm cung của Thái hậu, đây cũng chính là một bí mật công khai trong ngoài cung đều biết, rất nhiều đại thần tỏ ra hết sức bất mãn với điều này, nhưng họ cũng lực bất tòng tâm.
- Khởi bẩm Thái hậu, vi thần vừa mới nhận được tin tức, quân thành Thiên Uy ở phía nam Hà Sáo đột nhiên biến mất không thấy nữa, quân thành Thuận Hóa đã đi xác nhận, quân thành đó đã bị phá bỏ, và chỉ còn lưu lại dấu vết đốt cháy thi thể.
Lương Thái hậu chừng ba mươi mấy tuổi, bộ dạng vô cùng đẹp, nàng cũng là một nữ nhân có dã tâm rất lớn, vì củng cố địa vị thống trị của mình mà không tiếc phát động cả nước chiến tranh với Đại Tống.
Nàng nhướn mày:
- Cái gì gọi là quân thành không thấy, đây là ý gì?
- Khởi bẩm Thái hậu, sáng hôm nay vi thần đã nhận được một tin tình báo quan trọng, nước Liêu đã đem Đông Thắng Châu cắt nhường cho Đại Tống.
Trong lòng Lương Thái hậu cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Tại sao phải cắt nhường Đông Thắng Châu?
- Có vẻ như là để dễ dàng trao đổi Dịch Châu với Đại Tống.
- Cái gì!
Lương Thái hậu lập tức trợn mắt hạnh lên, vẻ mặt giận dữ nói:
- Đây đã là chuyện của hai tháng trước, tại sao đến bây giờ mới nhận được tin tức này?
- Có vẻ như là Tống triều và nước Liêu đã phong tỏa tin tức, thám tử ở Biện Lương của chúng ta mới không có được tình báo này.
- Một đám bỏ đi vô dụng!
Lương Thái hậu mặt mày xanh mét, đập bàn mắng to:
- Quân Tống đã giành được Du Lâm, đã tiến đến cửa Hà Sáo rồi, tin tình báo trọng yếu như vậy, lại có thể đến hai tháng sau mới nhận được, lập tức triệu hồi sứ giả ở Tống triều và tên cầm đầu đội tình báo đến đây cho ta, nhất định phải nghiêm trị bọn họ!
- Thái hậu, hiện tại việc cấp bách là không thể để cho quân Tống chiếm được Hà Sáo, vi thần đề nghị lập tức phái mười ngàn kỵ binh đi Hà Sáo, nhất định phải đoạt lại Hà Sáo.
Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa ý thức được, mưu đồ đích thực của quân Tống là gì, còn tưởng rằng quân Tống chỉ muốn chiếm Hà Sáo thôi.
Lương Thái hậu ngẫm nghĩ một lúc, lập tức nói:
- Hà Sáo thuộc về quân ty Uy Phúc của Hắc Sơn, phái ngay mười lăm ngàn quân của quân ty Uy Phúc đi Hà Sáo, đây vốn là trách nhiệm của bọn họ, sáng mai xuất phát ngay.
- Vi thần tuân chỉ!
Lương Ất Mai vừa lui xuống, Lương Thái hậu liếc một cái đến Võng Manh Ngoa ở bên cạnh:
- Ta hôm nay không có tâm tư, Đại tướng quân cáo lui đi!
Võng Manh Ngoa tiến lên phía trước nói:
- Ta cảm thấy hẳn là nên phái thêm quân đi Hà Sáo, mười lăm ngàn quân vẫn là hơi ít một chút.
Lương Thái hậu hiểu được tâm tư của gã, gã là muốn lợi dụng cơ hội này cướp lấy quân quyền, nàng tuy rằng ủng hộ Võng Manh Ngoa, nhưng không hy vọng mâu thuẫn giữa gã và Lương Ất Mai sâu sắc hơn nữa, liền nói:
- Mười lăm ngàn người là không ít rồi, trước tiên là đi xem tình hình một chút, Tống triều muốn chăn dê nuôi ngựa trên đất Hà Sáo sao, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thực hiện được!
Hai ngày nay, ở vùng lân cận cửa ngõ phía Nam của thành Hưng Khánh mới mở một cửa hàng tơ lụa, chuyên kinh doanh tơ lụa nước Tống. Mặc dù hai năm gần đây Tây Hạ và Tống triều nhiều lần giao chiến, nhưng tầng lớp thượng lưu Tây Hạ vẫn như cũ, vẫn luôn yêu thích những thương phẩm cao cấp của Tống triều: đồ sứ, tơ lụa, hương liệu, son, trà bánh thượng đẳng, vân vân… đều là những thương phẩm yêu thích của tầng lớp trung thượng lưu ở Tây Hạ.
Mà tầng lớp trung hạ lưu cũng như vậy, không thể tách rời với các vật phẩm của Tống triều như gốm sứ, trà bánh, vật dụng cuộc sống hàng ngày, vân vân… Cho nên thương nhân Tống triều kinh doanh ở Tây Hạ, một chút phiền toái cũng đều không có, thậm chí đối với việc kinh doanh chuỗi các cửa hàng xa xỉ phẩm của Tống triều, lại còn có thể được bảo hộ ở mức độ nhất định nào đó, quân đội cũng không được dọa dẫm, bắt chẹt một cách vô lại.
Cửa hàng tơ lụa này kinh doanh không tệ, hàng hóa của họ tương đối đầy đủ và đa dạng, không chỉ có các loại tơ lụa, nếu có tiền còn có thể mua được một ít trân phẩm quý giá như gấm Tô Châu Tống, vân cẩm Giang Ninh, thục cẩm Thành Đô, lụa Định Châu, vân vân… Chẳng qua số lượng thì không có nhiều lắm, giá cả cũng thực rất đắt đỏ.
Cửa hàng tơ lụa này tên là Tống Cẩm, chưởng quỹ là một người đàn ông trung niên rất béo, họ Trương, phía dưới có khoảng bốn năm tên người làm, đều là người Tống, còn chủ quán là ai thì không có người nào biết được.
Chưởng quỹ và người làm đều có thể nói tiếng Tây Hạ thuần thục lưu loát, chào hỏi khách khứa vô cùng chu đáo, cũng rất kiên nhẫn.
Đại bộ phận khách hàng chủ yếu là nữ, không ít người là phu nhân Tây Hạ, các nàng thì đặc biệt đến tiệm này để mua tơ lụa.
- Chưởng quỹ, ba cuộn gấm Tống này ta lấy hết, bọc lại cho ta.
Một phu nhân cao béo cao giọng hô lên.
Chưởng quỹ liền vội vàng tiến tới chắp tay cầu khẩn:
- Phu nhân, chúng ta không phải đã nói rồi sao, chỉ có thể chọn một cuộn thôi? Người lại muốn mua đi toàn bộ, ta đây rất khó xử lý ạ!
- Ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi bán cho người khác là bán, bán cho ta cũng vậy đều là bán, ta trả cho ngươi cũng đâu thiếu một lượng bạc nào.
Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói:
- Phu nhân, nếu không thì người lưu lại một cuộn đi! Chỗ này của ta chỉ có ba cuộn, hàng mẫu cũng không có, lần sau nhập hàng, ta liền báo cho người biết đầu tiên.
Phu nhân luyến tiếc không nỡ, trái chọn phải chọn, cũng để lại một cuộn:
- Vậy ta cũng không làm khó ngươi nữa, lần sau nhập hàng, nhất định phải cho ta biết đầu tiên đấy.
- Nhất định! Nhất định!
Phu nhân nọ lập tức dặn dò tùy tùng tính tiền, hai cuộn gấm Tống tổng cộng một trăm lượng bạc, nàng ta lại chẳng thèm nhăn mày lấy một cái.
Bận rộn đến giữa trưa, trong tiệm cuối cùng cũng vãn không còn khách nhân nào nữa, chưởng quỹ và bọn người làm lúc này mới thoáng thở phào một hơi.
- Chưởng quỹ, kinh doanh tốt như vậy, chúng ta có phải nên nhập nhiều hàng một chút không!
- Nói nhảm! Hiện tại khắp nơi đều đang giao tranh, chúng ta làm sao mà nhập được hàng, đợi chiến tranh bình ổn một chút rồi nói sau vậy.
Lúc này, từ bên ngoài có một gã nam tử vội vàng đi tới, Trương chưởng quỹ nhìn thấy y, lập tức đi ra hậu viện, nam tử cũng theo tới đến hậu viện, rồi hai người vào một gian nhà.
Nam tử thấp giọng nói:
- Đã nhận được tin tức mới nhất, sáng sớm hôm nay, Tây Hạ đã phái đội quân mười lăm ngàn người đi Hà Sáo, trong đó mười ngàn kỵ binh, năm nghìn bộ binh.
Trương chưởng quỹ gật gật đầu:
- Còn có tin tức khác không?
- Tạm thời không có.
- Tốt lắm, ta lập tức phát tin tức ra ngoài.
Cửa hàng tơ lụa này chính là cơ quan tình báo đầu tiên mà ban tham mưu tin tức của quân Tống thiết lập tại phủ Hưng Khánh.