Trước đây, Tống triều cũng không coi trọng tin tức tình báo của Tây Hạ, giống như khi Hoàng Đế Nghị Tông của Tây Hạ băng hà, Tống triều căn bản cũng không biết, vẫn là do sứ thần của Tây Hạ tại Đại Tống thông báo cho Tri Chính Đường thì triều đình mới biết được Tây Hạ đã xảy ra đại sự.
Hai tháng trước, một nhóm mười mấy người bọn họ liền ẩn phục tại thành Hưng Khánh, sau khi dần dần hiểu được tình hình, bọn họ liền mở cửa hàng tơ lụa này làm vật yểm hộ.
Nửa canh giờ sau, Trương chưởng quỹ đem một ống thư buộc chặt vào chân chim ưng, buông lỏng tay, chim ưng liền phi ngay hướng lên bầu trời, sau khi xoay quanh vài vòng liền hướng phương bắc Hà Sáo bay đi.
***
Chỉ dùng nửa tháng ngắn ngủi, một tòa thành mới của huyện Ngũ Nguyên đã đứng sừng sững trên đồng bằng Hà Sáo.
Bên trong thành vẫn là thành Thiên Đức như cũ, không có bị dỡ bỏ, bên trong thành chủ yếu là kho hàng và quân doanh, một số cửa hàng buôn bán cũng được bố trí trong nội thành, chu vi ngoại thành lên tới ba mươi dặm, vẫn như trước chỉ có duy nhất một cổng thành phía Nam.
Quân Tống đồng thời cũng dẫn nước từ sông Ngũ Nguyên lại đây, tạo thành kênh bảo vệ thành, rộng chừng mười trượng, quân Tống dựng cầu phao nổi trên con kênh, bình thường ra vào thành bằng cầu nổi này, một khi quân Tây Hạ đánh tới, lập tức dỡ bỏ cầu nổi, kéo cầu treo lên, dựa vào con kênh rộng mười trượng bảo vệ thành, để quân Tây Hạ có muốn phá hủy nó cũng không hề dễ dàng.
Ngoại thành trước mắt tương đối rộng lớn thoáng đãng, ngoại trừ một số quân doanh ra, còn lại đều được dùng làm sân huấn luyện và đất trồng rau.
Thành Ngũ Nguyên đã cải tạo xong, còn có một tòa Ốc Dã thành khác ở bên trong cũng đang khí thế hừng hực xây dựng cải tạo. Ốc Dã huyện ở phía đông của thành Ngũ Nguyên, cách thành Ngũ Nguyên khoảng ba mươi dặm, nếu so với thành Ngũ Nguyên thì cũng không lớn lắm, mà giống như thành Thiên Đức lúc ban đầu, chu vi chỉ có khoảng mười hai dặm.
Trước mắt tường thành đã được tu sửa cao đến hai trượng, đúng lúc này, Phạm Ninh nhận được chim ưng đưa thư từ thành Hưng Khánh truyền đến, triều đình Tây Hạ đã tập kết mười lăm ngàn quân đội, trong đó năm ngàn bộ binh, mười ngàn kỵ binh, đang theo hướng Hà Sáo mà đánh tới.
Phạm Ninh lập tức hạ lệnh đình chỉ xây dựng thành Ốc Dã, hai vạn thợ thủ công lập tức rút về bên trong thành Ngũ Nguyên.
Sắp đến trận phản công đầu tiên của quân Tây Hạ để giành lại Hà Sáo, ba mươi lăm ngàn quân Tống bên trong thành đã sẵn sàng ra trận, chuẩn bị nay mai sẽ diệt toàn bộ quân Tây Hạ dưới thành Ngũ Nguyên.
Trên đầu thành, Phạm Ninh khoanh tay nhìn về hướng tây nam, canh tháp bên đó đã tiến hành đốt lửa báo động cho bọn họ biết, hắn đang chờ đợi khói lửa chiến tranh được dấy lên.
Chủ tướng thành Ngũ Nguyên Dương Văn Quảng chậm rãi đi tới bên cạnh Phạm Ninh, cười hỏi:
- Thực thú vị, phía bên đó thế mà lại chỉ xuất ra mười lăm ngàn quân, tướng công, bọn chúng đây là có ý gì?
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Điều đó cho thấy Tây Hạ vẫn chưa nhận ra được ý đồ tấn công bọn chúng từ phía Bắc mà chúng ta đang chuẩn bị, có lẽ bọn họ còn tưởng rằng quân Tống muốn chiếm lĩnh Hà Sáo chỉ là để chuẩn bị chăn ngựa, nghĩ rằng bên này sẽ chỉ có chút ít quân Tống, cho nên mưu tính của bọn họ là muốn đập tan quân Tống chiếm lĩnh Hà Sáo.
- Vậy chúng ta chuẩn bị ứng phó như thế nào?
Phạm Ninh quay đầu lại nhìn Dương Văn Quảng rồi cười nói:
- Ngươi là chủ tướng, chuyện này tùy ý ngươi định đoạt.
Dương Văn Quảng vội vàng lắc đầu:
- Chủ tướng không phải Chủ soái, ta chỉ phụ trách mang binh đi đánh giặc, quyết sách cụ thể thế nào còn phải do tướng công tới quyết định, đây là quy củ của Đại Tống chúng ta, ta cũng không dám phá tiền lệ này.
Phạm Ninh cũng không kiên trì khăng khăng, cười cười nói:
- Vậy lão tướng quân cứ nói ra suy nghĩ của mình đi.
Dương Văn Quảng suy nghĩ một chút nói:
- Nếu muốn câu cá lớn, nhất định phải buông dây dài, không bằng chúng ta tỏ ra yếu thế, dụ địch xâm nhập sâu hơn, phá đường rút lui này, sau đó mới tiêu diệt một thể.
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Ý tưởng này thật không tồi, có thể thử một lần!
Giữa trưa ngày thứ hai, quân coi giữ thành Ngũ Nguyên đã trông thấy được khói lửa nơi xa, kẻ thù rốt cuộc đã tới, Dương Văn Quảng tiến hành bố trí chặt chẽ chu đáo, chuẩn bị sắp tới sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn chúng trên đồng bằng Hà Sáo.
Mười lăm ngàn quân Tây Hạ hừng hực sát khí tiến đến Hà Sáo, bọn họ thuộc đội quân Uy Phúc của Hắc Sơn, dựa theo lệ thường, bọn họ có lẽ là trú đóng ở đồng bằng Hà Sáo, nhưng bởi vì khu vực địa khu Hà Sáo không có kẻ thù gì, chi phí tiếp tế tiếp viện lại cao, đội quân Uy Phúc của Hắc Sơn liền trực tiếp đóng quân ở phủ Hưng Khánh.
Lần này Hà Sáo bị quân Tống đánh lén, đương nhiên là do bọn họ phụ trách đoạt lại Hà Sáo, tiêu diệt quân Tống.
Chủ tướng chỉ huy quân đội lần này là Thôi Sơn Thành, ước chừng ngoài năm mươi tuổi, từng theo Lý Nguyên Hạo chiếm được hành lang Hà Tây, đã nhiều lần cùng quân Tống giao chiến, kinh nghiệm tương đối phong phú, là nguyên lão tướng quân của Đảng Hạng.
Nhưng kinh nghiệm phong phú cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, Thôi Sơn Thành trước giờ chưa từng bị đánh bại, lão từ tận trong xương tủy đều xem thường quân Tống, lão cho rằng một trận đánh thôi là có thể đập tan nát quân Tống, vừa mới xuất chinh ở trong đầu đã xuất hiện ý niệm khinh địch.
Thôi Sơn Thành cũng giống bọn họ, không nhận thức được ý đồ quân Tống chuẩn bị dùng Hà Sáo để tấn công Tây Hạ, lão cũng nghĩ rằng quân Tống chỉ là muốn cướp lấy một mảnh đất để chăm ngựa, cho nên không hề coi trọng chiến thuật gì, mang theo lương khô cũng không nhiều lắm, chỉ có thể chống đỡ hơn mười ngày, còn về phần cỏ khô thì liền không cần mang theo, bởi khắp nơi trên đồng bằng Hà Sáo đều là cỏ nuôi súc vật tốt tươi.
Đại quân đã tới bờ Nam sông Hoàng Hà của Hà Sáo, lúc này có binh lính đã phát hiện ở chỗ cao xa khoảng mười dặm có khói lửa, Thôi Sơn Thành khoát tay một cái nói:
- Không cần để ý tới, bọn họ chỉ là báo tin cho người chăn thả ngựa và bầy cừu hãy vào thành tránh né thôi, nghe mệnh lệnh của ta, lập tức qua sông!
Người Tây Hạ dùng bè da thành thục hơn người nước Liêu rất nhiều, bọn họ không chỉ có bè da số lượng lớn, hơn nữa còn có bè da khổng lồ và bè da siêu khổng lồ, bè da lớn nhất cũng tương đương với một chiến thuyền ba nghìn thạch, chủ yếu là được dùng như một chiếc đò và vận chuyển lương thảo, vật tư.
Quân Tây Hạ cũng rất thuận buồm xuôi gió dùng bè da dựng thành cầu nổi, bọn họ đem mấy trăm bè da nối tiếp nhau mở rộng thành chuỗi dài, dựng thẳng đặt ở giữa sông, một đầu cố định, đầu bên kia liền thả trôi nổi theo nước sông đến bờ bên kia của sông Hoàng Hà, sau đó cố định lên mấy cây cọc.
Sau hai canh giờ, đội quân Tây Hạ liền dùng bè da xây dựng thành một cây cầu nổi ở chỗ hẹp nhất của sông Hoàng Hà, trải lên tấm ván gỗ, đại quân bắt đầu nhanh chóng qua sông, tiếp tục đi sâu vào trong Hà Sáo.