Không lâu sau khi quân Tây Hạ vượt qua con sông Hà Bắc, một đoàn tàu bỗng xuất hiện tại nơi quân Tây Hạ vượt sông, phong tỏa mặt sông.
Đại quân Tây Hạ hành quân cấp tốc, sau một ngày, đại quân đã đến dưới thành Ngũ Nguyên.
Trên đồng bằng rộng lớn đột nhiên xuất hiện một tòa thành trì to lớn, thật sự đã dọa cho Thôi Sơn Thành phải nhảy dựng lên, có thể nhìn ra được tòa thành trì này mới được xây, tường thành cao ba trượng ba thước, toàn bộ đều được dùng đá xanh để xây nên, kiên cố vô cùng.
Nhưng rất nhanh, Thôi Sơn Thành liền phát hiện một ít manh mối, trên đỉnh thành không có nhiều binh sĩ, thưa thưa thớt thớt, thành trì quá lớn nên đã làm phân tán số lượng quân thủ thành, điều này cũng không có gì, mấu chốt là còn có không ít binh lính còn không có cả áo giáp, họ đều mặc áo vải, tay cầm trường mâu thô sơ, Thôi Sơn Thành rất nhanh liền đoán được, đây là những người thợ xây thành bị quân Tống lúc bấy giờ kéo đến đây để tham gia công việc thủ thành.
Gã còn lớn mật phán đoán, số lượng binh sĩ quân Tống trong thành không vượt quá ba nghìn người, gã cho rằng chỉ cần dùng đạo quân lớn để áp đảo, dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực đi công thành, thì chỉ trong một buổi sáng thôi là có thể giành được tòa thành lớn mới xây này.
Kỳ thật Thôi Sơn Thành cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, gã trực tiếp nhận lệnh mang hành trang nhẹ nhàng lên phía bắc, nhanh chóng đánh đuổi quân Tống và quân du mục, cho nên gã ngay cả quân nhu và đồ để dựng trại cũng không mang, dẫn đầu đoàn quân lớn một đường gấp gáp chạy nhanh về hướng bắc.
Nhưng gã vẫn không ngờ quân Tống đã xây dựng xong thành trì, hoàn toàn không giống với suy tính của gã về trận chiến trên thảo nguyên.
Lương khô của quân Tây Hạ mang theo không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp gã trụ lại tại khu vực Hà Sáo khoảng năm ngày, sau đó phải trở về Hưng Khánh phủ, Thôi Sơn Thành căn bản không có chuẩn bị tâm lý để đánh trường kỳ.
Gã lập tức ra lệnh binh lính đi đốn cây tại khu rừng lân cận, dành suốt đêm để chế tạo hàng trăm món vũ khí thô sơ để đi công thành.
Ngày hôm sau khi trời sáng, tiếng trống trận đùng đùng vang vọng khắp thảo nguyên, mười lăm nghìn quân Tây Hạ từ bốn phương đồng thời tấn công thành Ngũ Nguyên, Thôi Sơn Thành nắm bắt được nhược điểm binh lính thủ thành quá ít của quân Tống, chỉ lưu lại một nghìn binh lính để trông coi ngựa, còn lại mười bốn nghìn quân lính toàn bộ xông lên, gã yêu cầu trong một buổi sáng phải đoạt được tòa thành trì này.
Binh lính đông nghìn nghịt xông lên thành trì từ bốn phía, bọn chúng vừa chạy băng băng vừa hò hét, tay khiêng những chiếc thang dùng để công thành và những chiếc bè thô sơ.
Nhưng Thôi Sơn Thành có nằm mơ cũng không ngờ tới, trong thành thế nhưng có ba nghìn binh lính đang đợi bọn chúng, ngoài ra còn có bảy nghìn kỵ binh ẩn náu trong rừng cây ngoài đó mấy dặm, đang đợi mệnh lệnh xuất kích.
Con hào bảo hộ thành rộng mười trượng cũng không thể cản nổi quân Tây Hạ, bọn chúng dùng bè da và ván gỗ tức tốc tạo thành cầu nổi để xông qua con hào, trên đầu thành chỉ có những mũi tên thưa thớt bắn xuống, đối với quân lính Tây Hạ đông rợp trời kín đất căn bản chả là mối đe dọa gì.
Từng chiếc thang công thành được dựng trên đầu thành, binh lính Tây Hạ điên cuồng hướng trên đầu thành mà đánh tới, binh lính quân Tống trên đầu thành liều mạng chống cự, kiên trì chưa đến một khắc thì binh lính Tây Hạ đã không ngừng xông lên đầu thành.
"Boong! Boong! Boong!"
Trong thành truyền đến tiếng chuông rút quân, ba nghìn binh lính nhanh chóng lui vào trong thành.
Mười bốn nghìn quân Tây Hạ tràn vào thành ngoài như thủy triều, chúng rút lại thang công thành, bắt đầu tiếp tục tấn công thành trong.
Thôi Sơn Thành cũng leo lên đầu thành phía nam, gã lúc này mới nhìn rõ nguyên dạng của tòa thành, thì ra là có thành trong và thành ngoài, thành trong là thành Thiên Đức hồi xưa, thành ngoài là mảnh đất trống, còn trồng những mảnh rau.
Lông mày Thôi Sơn Thành dần nhíu lại, gã cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào.
Mười bốn nghìn quân Tây Hạ tiến vào thành ngoài, thang công thành được đặt trên tường thành, tiếp tục ồ ạt tấn công thành trong, hàng trăm tên lính ôm chặt trục công thành dài, chuẩn bị tiến phá cổng thành.
Trên đầu thành mũi tên bay xuống như mưa, so với lúc nãy thì dày đặc hơn nhiều.
- Không đúng! Quân phòng thủ của quân Tống đột nhiên sao lại trở nên nhiều thế.
Gã phát hiện trên đầu thành ở thành trong, chí ít cũng có khoảng một vạn quân Tống, khác xa so với hàng nghìn người khi nãy, nếu dựa vào một vạn quân phòng thủ này thì hoàn toàn có thể giữ được thành ngoài, tại sao bọn chúng lại phải vứt bỏ thành ngoài chứ?
"Dụ địch xông vào"
Thôi Sơn Thành đột nhiên trong đầu nhảy ra những dòng chữ trên, gã lập tức bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, gấp gáp ra lệnh:
- Thu binh!
Vừa dứt lời, trong thành đột nhiên truyền đến tiếng trống trận đến rung trời "Tùng——Tùng——Tùng!" với âm thanh trầm thấp, giống như một tín hiệu để hành động vậy.
Ngay sau đó, từ trong thành hỏa tiễn ùn ùn được bắn lên trời hướng về phía thành ngoài, bên thành ngoài ngoài ý muốn bị cháy thành ngọn lửa lớn, dầu hỏa được chôn dưới đất cũng bị bốc cháy, lửa lớn thành ngoài nhanh chóng lan rộng, khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa nghi ngút, binh lính thủ thành đổ thêm dầu hỏa không ngừng, từng chiếc từng chiếc thang công thành đều bị bốc cháy.
Binh lính Tây Hạ lập tức nháo nhào, quay đầu về phía tường thành bên ngoài tháo chạy, không ít binh lính trong lúc chạy đã đâm đầu ngã vào trong ngọn lửa, bị cháy đến kêu la thảm thiết, binh lính Tây Hạ liều mạng tháo lui, giẫm đạp lên nhau, ba vạn quân thủ thành đồng loạt bắn tên, binh tiễn bắn ra như mưa, từng cụm từng cụm binh lính Tây Hạ trúng tên ngã xuống đất, thương vong cực kỳ thê thảm.
Lúc này, Thôi Sơn Thành đột nhiên quay đầu, gã nghe được tiếng tù và từ phía ngoài thành "Tu… Tu…" vang lên một âm thanh trầm thấp.
Chỉ thấy hai nhánh kỵ binh với số lượng hàng nghìn người đang tại hai bên trái phải giết sạch binh lính còn sót lại ở ngoài thành, một vạn binh lính ở ngoài thành chịu đựng không nổi, bị quân Tống truy sát đến nỗi tháo chạy về bốn phía, chiến mã và lương khô đều bị quân Tống cướp đi.
Thôi Sơn Thành giờ mới hiểu ra mình bị đánh lừa rồi, vì khinh địch nên mới phải trả một cái giá đắt thảm thương đến vậy, gã hối hận, quỳ trên đầu thành đấm xuống đất.
Có binh lính thân cận khuyên gã:
- Tướng quân mau chạy đi! Chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Thôi Sơn Thành cũng biết rằng nếu giờ không đi thì sẽ muộn, gã gật đầu ra lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân rút lui!
Mấy nghìn người đã trốn chạy đến tường ở phía thành ngoài, nhưng bọn chúng phải đối mặt với một hiện thực còn ác liệt hơn, bọn chúng phải xuống thành bằng cách nào?
Thang công thành đều bị cháy rụi ở phía tường thành trong, bọn chúng chỉ có thể tìm cách khác, từ cửa thành xông ra ngoài, có không ít binh lính lòng gấp như lửa đốt, trực tiếp nhảy xuống con hào bên ngoài thành, nếu nhảy xa một chút thì miễn cưỡng có thể rớt xuống nước, nhưng nếu lực ở chân không đủ, thì khi nhảy xuống chỉ có thể chết ngay tại chỗ.