Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 986 - Chương 983

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 983
 

Gia Luật Hồng Cơ nhanh chóng nháy mắt với Gia Luật Ất Tân, Gia Luật Ất Tân bèn hiểu ý, gã biết phải làm ăn với Nhật Bản như thế nào rồi.

Sứ giả Nhật Bản được an bài tại nơi ở dành cho khách quý, Đằng Nguyên Hữu Chương cho người ở hai bên lui xuống, đến lúc này y mới oán trách với quan viên phiên dịch:

- Ta đã nói rằng mình không thể nào giả làm sứ giả, Phạm tướng công đã không muốn cho ta làm, hôm nay lỡ miệng nói một câu tiếng Hán, suýt chút nữa là bị vạch trần.

Vị Đằng Nguyên Hữu Chương này đương nhiên không phải Đằng Nguyên Hữu Chương thật rồi, thân phận thật sự của y chính là Kinh lược sứ Du Hiếu Niên ngoài Bắc Hải.

Đương nhiên, quốc thư và trang phục y mang theo đều là thật, đây là giao dịch bí mật của Phạm Ninh và Đằng Nguyên Giáo Thông, triều Tống ủng hộ gia tộc Đằng Nguyên đối phó với gia tộc Nguyên Thị, Đằng Nguyên Giáo Thông bèn phối hợp với triều Tống thực thi chiến lược đánh lừa Liêu Quốc.

Quan phiên dịch chính là Kinh lược Phó sứ Trình Thanh ở ngoài Bắc Hải, vài tên tùy tùng cũng đều là quan viên của phủ kinh lược giả dạng.

Trình Thanh khẽ cười nói:

- Du sứ quân không phải đã giải thích rất tốt rồi hay sao? Quý tộc Nhật Bản đều phải học tiếng Hán, chữ Hán, việc có thể nói lưu loát một câu tiếng Hán cũng rất bình thường.

Du Hiếu Niên uống ngụm rượu rồi nói:

- Hôm nay ta đã nhìn ra được rồi, Gia Luật Hồng Cơ muốn mua chiến thuyền của quân Tống thông qua chúng ta, quả nhiên là bị Phạm tướng công đoán ra được, ta thực không hiểu, tiểu Phạm Tướng công làm sao có thể nhanh trí như vậy?

- Vấn đề ở đây là Gia Luật Ất Tân, chính lão là người dẫn dắt chủ đề này, Quách Khuê nói bên chúng ta đã mua chuộc một tên trọng thần của Liêu Quốc, ta hoài nghi chính là tên Gia Luật Ất Tân này.

- Nếu vậy thì có thể hiểu được rồi, phỏng chừng tiểu Phạm Tướng công muốn dùng những chiếc thuyền hư để hung hăng gài bẫy Liêu Quốc, đợi đến lúc cuộc chiến tranh bùng nổ trên biển, thì mấy vạn quân Liêu Quốc sẽ theo những chiếc thuyền này chìm xuống đáy biển, cảnh tượng kia thật là hoàng tráng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo:

- Gia Luật tướng quốc đến!

Dư Hiếu Niên bèn lập tức đổi thành tiếng Nhật cười nói:

- Tả vệ môn, hương vị thịt dê của Liêu Quốc quả không tệ, lúc trở về chúng ta phải mang theo nhiều một chút.

Gia Luật Ất Tân bước nhanh đến, cười tủm tỉm nói:

- Tâm trạng của Đằng Nguyên tiên sinh xem ra không tệ.

Trình Thanh dùng tiếng Hán đáp lại:

- Thiếu chủ nhà chúng ta cảm thấy thịt dê Liêu Quốc rất ngon, lúc nướng lên còn rất thơm nên chuẩn bị đem một ít về.

- Thế thì quá dễ, lúc các ngài đi, muốn đem bao nhiêu thì đem bấy nhiêu.

Du Hiếu Niên dùng tiếng Hán hết sức bập bẹ để trả lời:

- Vô cùng tạ tạ!

Gia Luật Ất Tân cười lớn:

- Tiện tay mà thôi, không cần cảm tạ!

Gã thu hồi vẻ tươi cười lại, chậm rãi nói:

- Thiên tử chúng ta muốn dùng sắt thô để đổi lại những chiếc thuyền lớn ba nghìn thạch và năm nghìn thạch của triều Tống, do các ngài thay mặt mua, phương án này có khả thi hay không?

Du Hiếu Niên ra vẻ trầm ngâm:

- Được thì được đấy, nhưng thuyền lớn rất đắt, nếu cần, thì các ngài cần bao nhiêu?

- Đắt không phải là vấn đề, chúng ta mua của các ngài giá gốc, lại tăng giá thêm hai thành (20%), xem như là lợi nhuận của các ngài, chúng ta muốn năm mươi chiếc thuyền lớn ba nghìn thạch và hai mươi chiếc thuyền lớn năm nghìn thạch, có thể làm được không?

Du Hiếu Niên đáp:

- Đại Tống sẽ không bán cho ta một lần nhiều thuyền đến như vậy, ít nhất cũng cần khoảng thời gian hai ba năm để mua dần, chẳng qua ta nói rõ trước, đây không phải là mậu dịch của Nhật Bản, mà là việc làm ăn giữa gia tộc Đằng Nguyên và Liêu Quốc, Nhật Bản và Đại Tống đã có hiệp nghị, không thể bán các loại vật tư chiến lược cho Liêu Quốc, việc này cứ xem như triều đình Nhật Bản không biết gì cả.

Gia Luật Ất Tân đáp ứng ngay:

- Việc này không thành vấn đề, còn điều gì khó xử nữa không?

Du Hiếu Niên trầm ngâm một chút rồi nói:

- Còn sắt thô của Liêu Quốc thì gia tộc Đằng Nguyên sẽ mua lại thông qua Quách Hoài Tín, tốt nhất là cả hai bên không nên tiếp xúc trực tiếp, để tránh làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa Nhật Bản và Đại Tống, ảnh hưởng đến việc thu mua thuyền.

Gia Luật Ất Tân một chút cũng không thấy kỳ quái, sứ giả Nhật Bản là do Quách Hoài Tín mời đến, tin tưởng rằng giữa bọn họ đã đạt được loại giao dịch nào đó, Gia Luật Ất Tân thậm chí còn nghi ngờ thuyền lớn mà Nhật Bản mua từ triều Tống là thông qua Quách Hoài Tín.

Gia Luật Ất Tân đương nhiên sẽ không phản đối, nếu như trực tiếp bán sắt thô cho Nhật Bản, ai sẽ cho lão tiền hoa hồng? Chính lão cũng phải thông qua Quách Hoài Tín để làm mối làm ăn này.

Ngẫm lại thì có vẻ buồn cười, giao dịch về vật tư chiến lược của Liêu Quốc và Nhật Bản lại phải thông qua một thương nhân triều Tống làm môi giới, một bên mưu lợi, một bên làm trò, có hoang đường hơn nữa thì cũng phải lịch sự mà chấp nhận.

Hai người thảo luận một chút về chi tiết, liền đứng dậy cáo từ.

Từ khách quý quán đi ra, Gia Luật Ất Tân vội vã quay trở lại hoàng cung, hôm nay không phải là ngày nói chuyện làm ăn, ít ra cũng phải đợi đến mai hoặc mốt mới chính thức nói chuyện, nhưng Gia Luật Hồng Cơ nóng lòng muốn gã phải nhanh chóng về kinh, trước tiên gã phải xác định phương hướng mậu dịch lần này với Nhật Bản trước đã.

Trong Khởi Cư điện, Gia Luật Hồng Cơ nghe xong báo cáo của Gia Luật Ất Tân, cười ha ha:

- Quả nhiên tiếng Hán chẳng ra sao, có chút thật mà như giả, lại còn nói vô cùng tạ tạ, thật ra chắc gã muốn nói vô cùng cảm tạ nhỉ!

- Hẳn là vậy! Sứ giả Nhật Bản đã đồng ý yêu cầu của bệ hạ, thay chúng ta mua tàu của Đại Tống, chẳng qua họ đề ra việc mua bán sắt thô và thuyền tàu sẽ do một bên khác hoàn thành.

Gia Luật Hồng Cơ nhướn mày, có chút khó hiểu nói:

- Tại sao phải nhờ một bên khác để giao dịch, lại không phải cuộc buôn bán bình thường giữa hai nước?

- Bệ hạ, mấu chốt ở đây là hàng hóa mậu dịch tương đối nhạy cảm, nếu như là mậu dịch hàng hóa bình thường thì cũng chẳng sao, tuy nhiên thứ chúng ta cần mua lại là thuyền của Đại Tống, một khi bị Đại Tống phát hiện, chúng ta tức nhiên sẽ bị đoạn tuyệt mậu dịch với Nhật Bản, cho nên có linh động một chút, vi thần cảm thấy có thể chấp nhận được, bằng cách nào đi nữa thì việc thuyền đến Liêu Quốc cũng không thay đổi.

- Được thôi! Trẫm chỉ quan tâm thuyền có thể giao đến thuận lợi hay không, cụ thể ra sao ngươi hãy đi thương lượng với đối phương, không cần phải bẩm báo lại cho trẫm.

Gia Luật Ất Tân lại nói:

- Vi thần tính toán một chút, để đổi lại số thuyền bệ hạ cần, đồng thời đảm bảo cho việc chuẩn bị cho trận chiến của quân lính Liêu Quốc, thêm với việc tăng cường khai thác sắt thô và luyện kim thì nhất định cần phải có thêm mười vạn dân Hán nữa.

- Chuẩn tấu! Do ngươi toàn quyền phụ trách sắp xếp.

- Vi thần tuân chỉ!

Gia Luật Hồng Cơ cầm bức thư ở trên bàn lên đưa cho Gia Luật Ất Tân:

- Đây là thư tín được gửi đến từ Lương Thái hậu của Tây Hạ, yêu cầu chúng ta liên thủ giáp công quân Tống tại Hà Sáo và Du Lâm, ngươi thấy thế nào?

Bình Luận (0)
Comment