Gia Luật Ất Tân xem thư xong, cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu Tây Hạ ngay cả Hà Sáo cũng giữ không được, thì cái hiệp ước đồng minh này chúng ta cũng không cần nữa, xem giọng điệu trong thư đã không có giọng cung kính và khẩn cầu của kẻ yếu thế, lại càng không nhắc đến bất cứ đền bù nào cho Liêu Quốc, cứ như vậy trực tiếp yêu cầu chúng ta xuất binh, Tây Hạ hiển nhiên cho rằng việc quân Tống xâm nhập vào Hà Sáo là trách nhiệm của chúng ta, cho nên mới yêu cầu chúng ta cùng nhau gánh vác hậu quả.
Gia Luật Hồng Cơ xem lại thư, thật đúng như những gì Gia Luật Ất Tân nói, gã xác thực có chút bất mãn, lạnh lùng nói:
- Việc Liêu Quốc và triều Tống trao đổi đất đai không cần thông báo cho Tây Hạ biết, bọn chúng tự mình thiếu phòng thủ làm mất Hà Sáo, sau đó lại đi chỉ trích chúng ta, cô ta tưởng cô ta là ai, trẫm là người cô ta có thể khống chế sao?
Gia Luật Ất Tân lại thấp giọng nói:
- Vi thần nghe nói người phụ nữ này có ham muốn quyền lực cực lớn, cực kì hiếu chiến, không bằng chúng ta lợi dụng Tây Hạ để làm suy yếu sức mạnh của Đại Tống, đợi đến khi chúng ta bình định quân phản loạn trên thảo nguyên và tộc Nữ Chân, ổn định cục diện chính trị trong nước, lúc đó chúng ta sẽ chậm rãi trừng trị Đại Tống cũng chưa muộn.
Mỗi con người khi ở vào hoàn cảnh không may đều sẽ có một loại ảo giác, họ đều cảm thấy hoàn cảnh này chỉ là tạm thời, gắng gượng vượt qua thì tình hình sẽ dần tốt lên, trên thực tế, có thể vượt qua chỉ là con số nhỏ, còn lại phần lớn thì tình hình chỉ có thể càng ngày càng gay go hơn mà thôi.
Gia Luật Hồng Cơ cũng không ngoại lệ, hiện tại Đại Liêu đang gặp nhiều khó khăn, gã lại không tự hiểu ra đây là vấn đề của chính mình, mà cứ khăng khăng đẩy trách nhiệm cho cuộc nổi loạn Trọng Nguyên, bởi vì Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản làm lay động quốc thể mới dẫn đến việc chia rẽ nội bộ của Liêu Quốc, ảnh hưởng đến nền kinh tế và quân đội của Liêu Quốc.
Gã gật gật đầu:
- Ái khanh nói đúng, đợi trẫm bình định xong quân phản loạn ở phương Bắc, ổn định triều cục, trẫm sẽ quay lại thu thập tên tiểu tử triều Tống này, đòi món nợ cống nạp còn thiếu của Trẫm về gấp đôi.
hiện chạy tới nhỏ giọng nói:
- Quách Hoài Tín đến rồi, đang ở trong thư phòng của phụ thân!
Gia Luật Ất Tân gật gật đầu, lão biết rằng đêm nay Quách Hoài Tín sẽ đến, lão xoay người xuống ngựa, đi vào phía trong phủ.
Đây đã là lần thứ tư Gia Luật Ất Tân và Quách Hoài Tín làm ăn với nhau, lần thứ nhất bọn họ đã đạt được giao dịch 50 vạn lượng bạc, lần thứ hai Quách Hoài Tín lại mua của lão 300 con ngựa giống và 1500 con ngựa mẹ, lần thứ ba lão muốn Quách Hoài Tín an bài cho sứ giả Nhật Bản đến gặp Thiên tử Liêu Quốc, thuận tiện có được mối kinh doanh một vạn con dê và mười vạn cân sắt thô.
Còn lần này, lão tin rằng Quách Hoài Tín sẽ đem lại tin tức tốt cho lão.
Thật ra Gia Luật Ất Tân cũng ngờ ngợ cảm nhận được điều gì, lai lịch của Quách Hoài Tín không chỉ đơn giản là thương nhân hoàng gia, lão sợ rằng y còn có ý đồ gì khác với mình, có điều lợi ích mà Quách Hoài Tín mang lại cho lão quá lớn, lão muốn dừng cũng không được, này giống như hút chất gây nghiện vậy, biết rõ nếu cứ tiếp tục thì sẽ có một ngày lão sẽ bị vạch trần, nhưng lão vẫn cứ không hề do dự mà giao dịch với Quách Hoài Tín.
Trong phòng, Quách Khuê chờ đợi đã lâu, lúc này Gia Luật mới nhanh bước đi vào trong, luôn miệng nói:
- Đã để tiên sinh phải đợi lâu rồi.
- Không sao cả!
Quách Khuê thi lễ, cười nhạt:
- Hy vọng việc sứ giả Nhật Bản đến có thể làm ngài hài lòng.
Gia Luật nhìn y một cái, hỏi một cách cảnh giác:
- Không lẽ sứ giả Nhật Bản có vấn đề gì sao?
Quách Khuê lắc đầu:
- Sứ giả Nhật Bản không có vấn đề gì, chẳng qua bọn họ mang danh nghĩa là sứ giả cho Thiên Hoàng Nhật Bản, nhưng trên thực tế là vì lợi ích của gia tộc Đằng Nguyên mà đến, điểm này các ngài không nhìn ra sao?
- Đã nhìn ra rồi, thật ra chúng ta đều biết, Thiên hoàng Nhật Bản chỉ là một kẻ bù nhìn, thực quyền nằm trong tay của gia tộc Đằng Nguyên, một chút cũng không kỳ quái!
Quách Khuê lại cười rồi nói:
- Thuyền mà các ngài muốn là do ta phụ trách đi mua, nhưng ta cảnh cáo trước, thuyền của Đại Tống có hai loại, một loại là chiến thuyền do xưởng tàu của quan làm, còn một loại là chiến thuyền do xưởng tàu tư nhân làm, cái ta bán cho các ngài, chỉ có thể là chiến thuyền do xưởng tư nhân làm, thuyền do xưởng của quan làm thì không với đến.
- Hai bên có gì khác nhau?
- Thuyền do xưởng quan sản xuất là thuyền mới, còn thuyền của xưởng tư nhân là thuyền cũ được tân trang lại.
- Nhưng mà giá thuyền ngài bán cho bọn ta gấp ba so với giá thuyền của xưởng quan, có phải quá xấu rồi hay không?
Quách Khuê quá hiểu Gia Luật Ất Tân, phàm là quan viên nếu có chút tinh thần chính nghĩa sẽ mắng chửi y đến nỗi đập bàn, "Dùng thuyền cũ tân trang lại, muốn hại chết quân Liêu hay sao?", nhưng Gia Luật Ất Tân một chút cũng không hề nhắc đến vấn đề của thuyền, mà đang chỉ trích y kiếm tiền lời cũng quá ác rồi, Quách Khuê tuy nghe lão nói nhưng hiểu được nhã ý bên trong.
Y khẽ cười nói:
- Chính xác mà nói, chỉ có hai phần lợi nhuận là của ta, còn phần còn lại là của Tướng quốc, có tiền thì mọi nhà cùng phát tài, ta không thể chỉ lo cho chính mình phát tài được.
- Nguy cơ là do ta gánh vác, cùng lắm thì mỗi người một nửa đi!
- Tướng quốc có điều không biết, ta còn phải tốn tiền để lo lót cho đội thủy quân tuần tra duyên hải, ta không có lấy hết được hai phần này đâu, bất quá ta sẽ cho Tướng quốc một chút bồi thường nhé.
Y đem một bản khế ước đảo đặt lên bàn, đưa cho Gia Luật Ất Tân:
- Đây là một hòn đảo thuộc quần đảo Tiểu Lưu Cầu, diện tích so với Đam Châu không khác biệt lắm, trên đảo có sông ngòi, ao hồ, rừng rậm và núi non, còn có một vùng thảo nguyên diện tích khoảng mấy vạn mẫu, có thể chăn thả gia súc, cũng có thể khai khẩn trồng trọt, ta đã dùng tên của Tướng quốc để mua hòn đảo nhỏ này, nó hiện tại đã thuộc về Gia Luật Tướng quốc rồi đấy.
Gia Luật Ất Tân vui mừng quá đỗi, từ lâu lão đã rất trông mong về một hòn đảo ở ngoài biển, lần trước lão chỉ nhắc đến một chút rằng người Liêu Quốc có thể mua đảo của triều Tống hay không, Quách Khuê bèn đem hòn đảo nhỏ này dâng tặng trước mặt lão, tên này thật đúng là một tên thông minh lanh lợi.
- Lại có thể là tên của ta, vậy cũng làm được ư?
- Đừng quên rằng ta là hoàng thương, không giấu gì Gia Luật Tướng quốc, ngựa giống lúc trước tuy rằng đã đi Nhật Bản, nhưng sau đó Nhật Bản lại chuyển xuống Côn Châu, trên thực tế là mua cho Côn Châu, chỉ dựa vào điểm này, Thiên tử đã đặc biệt phê chuẩn cho hòn đảo của ngài.
Tuy rằng lúc trước Gia Luật Ất Tân đã đoán được rằng ngựa giống sau cùng sẽ đến Côn Châu, nhưng Quách Khuê lại cứ thẳng thắn mà nói ra như vậy, làm lão có một chút xấu hổ.
Gã ho khan một tiếng, chuyển đề tài hỏi: