- Hòn đảo này nằm ở đâu?
- Hòn đảo này có tên là đảo Tiên Lộc, đi thuyền qua đó từ cảng Bột Hải, đại khái đi tầm ba ngày, nằm trong vị trí mà đội thuyền của Đại Tống đi mậu dịch và con đường mà Nhật Bản phải đi qua, nếu như Gia Luật Tướng quốc có hứng thú, có thể cho lệnh lang cùng ta đi xem thử.
Hòn đảo mà Phạm Ninh chọn cho Gia Luật Ất Tân sau này chính là đảo Yểm Mỹ, cách đảo Lộc Nhi của Nhật Bản không xa, hòn đảo này hiện nay thuộc quần đảo Lưu Cầu, vì để mua chuộc cũng như kiểm soát Gia Luật Ất Tân, Phạm Ninh đã đem hòn đảo này đưa cho lão.
Nhưng mà gia tộc của Gia Luật Ất Tân sau này có phúc để sử dụng hòn đảo này hay không, đấy lại là một chuyện khác.
Gia Luật Ất Tân vui vẻ gật đầu:
- Quay về ta sẽ sắp xếp một chút, để thứ tử của ta cùng đi với tiên sinh tiếp nhận hòn đảo lớn này.
***
Bên ngoài thành phủ Hưng Khánh người đông nghìn nghịt, vô số bá tánh ra khỏi thành để chiêm ngưỡng khí thế to lớn của Vương sư đi bắc chinh, mười vạn đại quân đã tập kết xong, trong tiếng trống trận chậm rãi khởi hành, tại bến cảng cách đó hai dặm, các loại lương thực và vật tư chất đống như núi, hàng trăm chiếc bè to lớn đang đậu ở bên bờ, hàng nghìn dân phu đang bận rộn chất lương thực và các loại vật tư lên bè.
Loại bè với hình dạng to lớn này nhỏ nhất cũng khoảng một nghìn thạch trở lên, do vô số những chiếc bè nhỏ chồng lên nhau và buộc lại mà thành. Dân số Tây Hạ thưa thớt, khó có thể huy động dân phu quy mô lớn như triều Tống, không thể nào tổ chức đội ngũ tiếp tế hậu cần với số lượng lớn trên đường bộ, vì vậy nên Tây Hạ mới hết sức vận dụng đường thủy, chế tạo những chiếc bè lớn để vận chuyển trên sông Hoàng Hà.
Trong đám đông đang quan sát, chưởng quỹ Trương của tiệm tơ lụa gấm vóc nhà Tống và vài tên tiểu nhị cũng có mặt, một tên thấp giọng nói với chưởng quỹ Trương:
- Chiếc bè đó có tải trọng ít nhất khoảng ba nghìn thạch!
- Chớ nói bậy!
Chưởng quỹ Trương trừng mắt nhìn gã, nhìn ngó hai bên, thấy không ai để ý đến bọn họ, bèn xoay người lặng lẽ rời đi.
Sau nửa canh giờ, một con chim ưng đưa thư bay lượn lên trời, bay về hướng phía bắc.
***
Binh lực của quân Tống tại Hà Sáo đã tăng đến năm vạn người, trong đó bao gồm hai vạn kỵ binh, phần thành ngoài bị thiêu cháy nay đã được xử lý sạch sẽ, bên thành ngoài dựng đầy lều lớn.
Phạm Ninh đã nhận được tin tức từ phủ Hưng Khánh, mười vạn đại quân đang đi lên phương bắc để tranh đoạt Hà Sáo, cùng lúc đó, Địch Thanh cũng dẫn đầu 20 vạn quân Tống cùng với số lượng lớn lương thực và vật tư đi lên phương bắc, chi viện Hà Sáo.
Tại một tòa đấu trường, Phạm Ninh cười hỏi Dương Văn Quảng:
- Lão tướng quân, ngài cảm thấy để đối phó với bè da thì vũ khí nào là sắc bén nhất?
- Lửa dầu hỏa có lẽ không sai, da dê được làm khô rất dễ bắt lửa, mười mấy năm trước ta đã từng thí nghiệm, đối với bè da thì đây đích thực là thứ vũ khí sắc bén nhất.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Lửa dầu hỏa để đối phó với bè da quả không sai, nhưng nó lại là con dao hai lưỡi, cũng rất dễ làm cháy thuyền của phía ta, thử nghĩ xem, khi bè da trở thành một cụm lửa bừng bừng rồi đụng trúng thuyền lớn của quân Tống, trực tiếp tiếp xúc với thuyền lớn, thì ảnh hưởng của thuyền lớn sẽ là gì?
Tất cả mọi người đều bật cười, đây gọi là giết địch ba nghìn thì lại tự tổn tám trăm, Dương Văn Quảng có chút hơi ngượng ngùng nói:
- Ta chưa từng nghĩ qua thuyền của mình cũng sợ lửa.
Phạm Ninh lại nói với mọi người:
- Suy nghĩ đầu tiên nhất của ta chính là thiết hỏa lôi, nhưng lúc trước khi xảy ra chiến tranh với Tam Phật Tề Quốc ở Nam Hải, ta đã dùng thiết hỏa lôi để đánh chìm tàu chính của đối phương, nhưng tàu của chúng ta cũng suýt chút nữa bị lật tung, ta mới hiểu được, trừ phi có năng lực bắn xa hơn, bằng không thì tốt nhất không nên dùng thiết hỏa lôi tại trận chiến trên biển, nhưng khi bắn xa lại không dễ dàng bắn trúng đối phương, rơi xuống nước liền bị dập tắt, vì vậy thiết hỏa lôi tuy sức phá hủy mạnh, nhưng lại thích hợp dùng trên mặt đất hơn.
- Tướng công, cung tiễn cũng không tồi!
Một vị thống chế nói.
- Cung tiễn không tệ, bè da sợ bị thoát hơi, đây là nhược điểm lớn nhất của chúng, nắm bắt được nhược điểm này sau đó nghĩ biện pháp, là có thể tìm được cách tàn sát tốt nhất để đối phó với bè da.
Dương Văn Quảng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cung tiễn tuy không tệ, nhưng đáng tiếc số lượng không nhiều, đối với những chiếc bè da nhỏ thì được, nhưng đối với những chiếc bè da lớn thì có chút không được.
Phạm Ninh cười nói với mọi người:
- Lúc ở kinh thành ta có đi tham quan cục quân khí, phát hiện ở nỏ viện đang nghiên cứu chế tạo một loại phương thức cung tiễn bằng đồng đối phó với kỵ binh, lúc đó ta đang nghĩ, dùng loại cung tiễn đồng này tại cuộc thủy chiến không phải rất tốt sao? Lắp ở đầu tàu, mỗi cung tiễn đồng sẽ có 30 mũi tên, sau đó nhanh chóng thay một chiếc tiễn đồng khác rồi lại bắn, tương đương với nhiều chiếc liên nỏ hợp thành.
Dương Văn Quảng nói:
- Tướng công muốn dùng loại cung tiễn đồng này để đối phó với bè da sao?
Phạm Ninh vẫn lắc đầu:
- Đây chỉ cho ta một ý tưởng thôi, để đối phó với bè da thì nhất định phải có số lượng đầy đủ là được, không cần dùng cung tiễn lớn như vậy, chỉ cần bắn thủng một cái lỗ nhỏ cũng đủ làm thoát khí rồi, mọi người suy nghĩ xem, còn có vũ khí gì có thể có được hiệu quả bắn ra hàng loạt cung tên như vậy?
- Cầu gai lửa!
Vài vị đại tướng đồng loạt thốt ra.
Cầu gai lửa là một loại vũ khí được sử dụng rộng rãi của quân Tống, thật ra chính là trong chiếc hỏa lôi giấy buộc tám mảnh chông sắt, khi binh sĩ ném đi thì chông sắt sẽ phát nổ, từng mảnh chông sắt sẽ bay tung tóe, nhưng uy lực của loại nổ này quá nhỏ, cùng lắm là dùng vải bố để vẩy những mảnh chông sắt nhọn này.
Phạm Ninh cũng không vòng vo với mọi người nữa, hắn để binh lính dùng tấm chắn bảo vệ mọi người, rồi từ hòm gỗ lấy ra một chiếc bình cầu to cỡ trái bưởi, trên bình có một cái cán cổ nhỏ, có thể cầm nắm được.
Phạm Ninh làm tư thế ném xong, dùng chiết hỏa tử đốt lên cổ bình để châm ngòi lửa, đợi khi ngòi lửa đốt tới miệng bình, Phạm Ninh ném mạnh viên cầu sứ ra ngoài, chuẩn xác ném trúng vào trong chiếc hòm gỗ cách đó hai mươi bước.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng nổ vang có vẻ nặng nề, bình sứ trong hòm gỗ nổ tung, mảnh sứ vụn và những miếng sắt nhỏ bên trong văng khắp nơi.
Mọi người đều đồng loạt chạy lên xem, chỉ thấy dưới đáy hòm gỗ và bốn vách xung quanh cắm đầy chi chít những mảnh sắt và gốm vụn, ít nhất cũng có vài trăm mảnh.
Tất cả mọi người đều hiểu ra, cùng nhau vỗ tay một cách nhiệt liệt, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dùng sứ hỏa lôi để đối phó với thuyền gỗ lớn thì không có hiệu quả gì, nhưng dùng nó để đối phó với bè da dê thì chính là đòn tuyệt sát.
Mười vạn đại quân Tây Hạ trùng trùng điệp điệp đã đi đến quân thành Thuận Hóa, tòa quân thành này cách Hà Sáo ước khoảng trăm dặm, sau khi quân Uy Phúc bị tiêu diệt toàn bộ ở Hắc Sơn, nó cũng đã bị quân Tống nhổ bỏ hơn hai trăm binh sĩ, chết có chết, chạy có chạy, lương thảo trong thành bị đốt sạch, quân thành cũng bị san thành đất bằng, chỉ để lại một chút tàn dư đổ nát.