Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 990 - Chương 987

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 987
 

Mấy chục chiếc thuyền hơi nước đã quay đầu đi lên bắc, bước kế tiếp của bọn chúng là phong tỏa Hoàng Hà, triệt để cắt đứt đường lui của quân chủ lực Tây Hạ.

Lúc mấy tên sĩ binh mà Lý Tân Lương phái đi bẩm báo quân tình với Võng Manh Ngoa vượt qua Hoàng Hà, bị quân Tống tuần tra trên Hoàng Hà chặn lại, ba người chết trận, một tên sĩ binh bị bắt sống, thư tín cũng bị đội tuần tra của quân Tống lục soát được.

Võng Manh ngoa soái lĩnh tám vạn đại quân hai ngày sau đã đến Ngũ Nguyên thành, đội quân lại không có doanh trướng, chỉ có thể ở trong ruộng hoang dã ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, ăn một chút lương khô mang theo bên người.

Thông thường bọn chúng sẽ mang theo lương khô từ hai đến ba ngày, sau đó đợi quân nhu tiếp tế của hậu quân đến, thông thường quân Tây Hạ cũng sẽ suy xét đến việc địch quân sẽ đánh úp đội quân nhu, cho nên sẽ an bài trọng quân hộ vệ, hai vạn kỵ binh đủ để bảo hộ đội ngũ quân nhu.

Nhưng người Tây Hạ lại quên mất một điểm, thuyền của quân Tống mặc dù rất khó từ phía nam lại đây, còn đoạn đường từ Lan Châu đến huyện Minh Sa ước khoảng hơn một ngàn dặm Hoàng Hà thì không thể đi thuyền, chỉ có thể đi bè da, nhưng thuyền của quân Tống lại có thể từ phía bắc giết tới, bọn họ đã sơ sót điểm này, cho dù có hai vạn trọng quân cũng bảo hộ không được quân nhu ở trong Hoàng Hà.

Trên đầu thành, Phạm Ninh lạnh lùng nhìn binh sĩ đông nghịt ở dưới thành, bọn họ vẫn đang đợi quân nhu và vũ khí công thành sao?

Dương Văn Quảng thở dài nói:

- Người Tây Hạ quả thật là ngu dốt, đến bây giờ bọn họ vẫn không biết chiến lược mưu đồ của quân Tống, bọn họ không biết quân Tống làm sao phản kích lại, đánh bại Liêu quân, bọn họ một chút cũng không quan tâm thủy quân của quân Tống lớn mạnh cỡ nào?

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Đại tướng Tây Hạ thật sự có thể ứng chiến đều đã bị tập đoàn Lương thị bài trừ, có kẻ bị giết, có kẻ bị giáng chức, do huynh đệ của bà thái hậu họ Lương và nội sủng đều nắm trọn đại quyền, ví dụ như vị chủ soái trước mắt này, tên là Võng Manh Ngoa, bộ dạng tuấn tú, ở trên giường rất đắc lực, Lương thái hậu liền cho gã đảm đương chức chủ soái bắc phạt, muốn cho gã nhân cơ hội lần này kiến lập uy vọng, nhưng ngươi xem phương thức dẫn binh của gã, lão tướng quân cảm thấy gã là người thế nào?

- Hoàn toàn là tên thứ ngu xuẩn không hiểu quân sự!

Dương Văn Quảng thốt lên một tiếng mắng, lại nói với Phạm Ninh:

- Trận chiến trước đó ty chức còn có thể lí giải, Thôi Sơn Thành phán đoán sai lầm, không mang theo quá nhiều lương thực, muốn đánh một trận chiến bất ngờ, toàn quân chạy suốt đêm tới Ngũ Nguyên thành, nhưng trận chiến này là trận đại chiến của mười vạn người! Đây nghĩa là gì, ít nhất phải đánh mấy tháng trời, nhất định phải thận trọng, trước tiên cần phải xây dựng trọng địa hậu cần, tiếp đến là làm rõ chi tiết cơ sở quân địch, sau đó đại quân mới có thể lên bắc, đi mỗi một bước, lương thảo và quân nhu đều phải bảo vệ yên ổn an toàn.

- Nhưng gã bây giờ là bộ dạng gì, lương thực quân nhu quăng ở phía sau không lo, chính mình thì giống như một trạm thăm dò, lại đi do thám tình báo của quân Tống trước tiên, nhưng cả thiên hạ làm gì có trạm canh gác của tám vạn đại quân? Lương thái hậu dùng cái loại ngu xuẩn này làm chủ soái, sớm muộn sẽ chôn vùi quốc vận của Tây Hạ.

Phạm Ninh gật đầu cười nói:

- Lão tướng quân phán xét hoàn toàn chính xác, nhưng ta càng cảm thấy hứng thú là, dường như ba ngàn Thiết Diêu Tử của người Tây Hạ cũng ở trong đó, xem có thể mượn cơ hội lần này để chôn vùi tất cả bọn chúng hay không.

Không có vũ khí công thành, tám vạn đại quân không thể công thành, ngày đó đêm đó tám vạn sĩ binh lót da dê ở trên thảo nguyên nghỉ ngơi, đến sáng sớm ngày hôm sau, vẫn không có tin tức của thuyền quân nhu, trong lòng Võng Manh Ngoa có chút bất an, đại quân của gã chỉ mang theo bốn ngày lương khô, bây giờ đã qua ngày thứ ba rồi, lương khô chỉ có thể duy trì thêm một ngày nữa, nếu thuyền lương vẫn chưa đến, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.

Võng Manh Ngoa không ngừng phái người đi thúc giục thuyền lương, đến giữa trưa, đội thuyền quân nhu vẫn như trước không có tin tức, hơn nữa những người liên tục phái đi cũng không có tin tức, Võng Manh Ngoa cuối cùng ý thức được có điều bất ổn.

Gã cấp tốc lệnh cho đại quân rút lui về hướng tây, tám vạn đại quân oán than dậy đất, lại phải hùng hùng hổ hổ xuất phát rồi, trên đầu thành Phạm Ninh nhìn sĩ binh Tây Hạ bắt đầu rút lui, hắn quay đầu lại hỏi Dương Văn Quảng:

- Thông thường kỵ binh trở về, mang theo lương khô mấy ngày?

Dương Văn Quảng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Dựa theo kinh nghiệm giao tiếp giữa ty chức và quân Tây Hạ, bọn chúng có quy định, nếu như là đại quân phát động chiến dịch, quân đội ít nhất phải mang theo chín mười ngày lương thực, nếu như là khinh binh đột kích, phải đi với khoảng cách vượt qua năm trăm dặm, thì phải mang theo nửa tháng lương thực, giống như bọn chúng loại có đội quân nhu đi theo này, thông thường chỉ mang ba ngày lương thực, nhiều nhất là bốn ngày, bọn chúng phải mang theo binh khí, mũ giáp, bầu nước, hành lý, lương thực thì không thể mang nhiều, Đại Tống và Liêu quốc cũng quy định như vậy.

Phạm Ninh suy nghĩ một lát nói:

- Bọn chúng giết đến đây đã hao phí ba ngày rưỡi thời gian rồi, cho dù bọn chúng mang theo năm ngày lương khô, nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm một ngày rưỡi nữa, như vậy ngoài giết ngựa giải đói ra, còn có biện pháp nào nữa không?

- Hoặc là săn heo, ăn cỏ cây, nhưng mà đội quân Tây Hạ thông thường không đến bước sơn cùng thủy tận sẽ không giết ngựa, ngựa là tài sản riêng tư của binh sĩ, một khi giết ngựa giải đói, sẽ làm dao động nghiêm trọng đến lòng quân.

Phạm Ninh gật đầu cười nói:

- Vậy thì lau mắt mà chờ đi!

Lúc này, Dương Văn Quảng đột nhiên chỉ vào một nhánh đội ngũ đặc biệt:

- Tướng công ngài nhìn nhánh đội ngũ kia!

Phạm Ninh thuận theo hướng tay ông chỉ mà nhìn, chỉ thấy trong quân Tây Hạ có một nhánh đội ngũ rất bắt mắt, các sĩ binh khác đều chỉ cưỡi một con ngựa, mà bọn họ lại tới hai con, trên ngựa mang vác bọc đồ rất dày và nặng, còn có một tên đầy tớ phụ trách dắt ngựa.

Phạm Ninh chợt nghĩ ra, hỏi:

- Chẳng lẽ đó chính là Thiết Diêu Tử?

Dương Văn Quảng gật đầu:

- Ty chức hoài nghi là vậy, thể trạng của chiến mã đều rất lớn, rõ ràng là được chuyên môn chọn ra, mặt khác những cái mà con ngựa bên cạnh vác theo, có lẽ là trọng giáp.

Phạm Ninh nhìn thêm một lát, hắn cảm thấy Thiết Diêu Tử chỉ là được nói hơi khoa trương một chút, chẳng qua chỉ là trọng giáp kỵ binh, trên thực tế, triều Tống cũng có, Tĩnh Tắc quân của triều Tống chính là trọng giáp kỵ binh, Liêu quốc càng không cần phải nói, Thiết Lâm quân và Bì Thất quân của Liêu quốc cũng là trọng giáp kỵ binh, trên lịch sử Thiết Phù Đồ của Kim triều cũng vậy.

Ngược lại, Tây Hạ bởi vì quốc lực quá yếu, không có nhiều sắt thô để sử dụng, cho nên Thiết Diêu Tử chỉ có ba nghìn người.

- Tướng công, chúng ta có cần đuổi theo truy kích không?

Bình Luận (0)
Comment