Phạm Ninh chăm chú nhìn vào quân địch chốc lát rồi nói:
- Đợi thêm một chút, đợi đến lúc bọn chúng hóa chẵn thành lẻ, chính là cơ hội của chúng ta đã đến rồi.
......
Phạm Ninh bố trí một dải thủy quân ở Hà Sáo, ngoài năm mươi chiếc thuyền hơi nước ra, còn có hơn năm trăm chiếc chiến thuyền nghìn thạch, số chiến thuyền nghìn thạch này dựa vào thuyền mái chèo hoạt động, trên mỗi chiếc thuyền đều có mấy chục tên cung tiễn thủ, còn có trên nghìn chiếc thuyền canh gác, sau khi tám vạn quân chủ lực Tây Hạ đi vào Hà Sáo, tất cả chiến thuyền đều đã xuất hiện, nhiệm vụ của bọn họ chính là cắt đứt đường lui của quân Tây Hạ.
Chiến thuyền của quân Tống chủ yếu bố trí ở đoạn bắc, đoạn trung và đoạn tây, khống chế năm trăm dặm xung quanh Hoàng Hà, trong đó hơn một nghìn chiếc thuyền canh gác đều rất háo hức, bọn chúng tuần tra ở trên mặt sông, giám sát điểm qua sông của quân Tây Hạ.
Buổi tối hôm đó, lương thực của quân Tây Hạ đã tiêu hao hết, nhưng bọn chúng cách Hoàng Hà vẫn còn hơn một trăm dặm, vẫn còn lộ trình hơn một ngày, đội quân nhu hậu cần cho đến nay vẫn không có bất kì tin tức gì, tám vạn quân Tây Hạ bắt đầu lâm vào trong khủng hoảng.
Võng Manh Ngoa cũng ý thức được mình đã phạm một sai lầm liều lĩnh lớn, trong lòng gã vừa lo lắng vừa hoảng loạn, nhưng gã lại quyết không cho phép có bất kì lời phê bình nào về mình, gã liền hạ mấy đạo nghiêm lệnh, ai dám to gan phê bình chủ soái, lấy tội dao động lòng quân mà chém đầu.
Từng đạo nghiêm lệnh truyền đạt xuống dưới, tám vạn đại quân chỉ dám giận không dám nói, từ tướng lĩnh đến sĩ binh, đều rất hận cái tên ngu xuẩn không hiểu quân sự lại còn quá giữ mặt mũi này.
Sáng sớm hôm sau, chúng binh sĩ ăn đều là từng nồi rau dại đem luộc, đến muối cũng không có, tám vạn đại quân nổi điên lên, chúng binh sĩ đều ý thức được, bọn họ đã hết lương thực rồi.
Các sĩ binh ăn đều là rau dại đem luộc, nhưng đãi ngộ của tướng lĩnh và kỵ binh Thiết Diêu Tử không hề tệ, sĩ binh săn được mấy chục con hươu, thịt hươu nấu thành canh thịt băm.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, sự phẫn nộ vạn phần của các sĩ binh Tây Hạ làm xuất hiện tình trạng căm ghét chiến tranh, lười chiến đấu. Võng Manh Ngoa cũng ý thức được lòng quân đã dao động. Giữa buổi trưa, gã hạ lệnh làm thịt trăm con ngựa già yếu đem nấu cùng với rau dại, cho binh sĩ giải đói, nhưng mà Võng Manh Ngoa cũng biết, hậu quả của việc giết ngựa rất nghiêm trọng, nhưng vì để cho binh sĩ no bụng, gã cũng không thể quan tâm những thứ khác được nữa.
Chiến mã và binh giáp của quân Tây Hạ đều là tài sản riêng binh lính, chỉ có binh giáp do hậu cần cấp cho mới là của quan phủ tạo ra, Liêu binh cũng như vậy. Đối với người Đảng Hạng và người Khiết Đan mà nói, ngựa chính là huynh đệ, là người bạn cùng chiến đấu với bọn họ, rất nhiều bộ lạc thà chết cũng sẽ không ăn thịt ngựa.
Võng Manh Ngoa giết ngựa giải đói, tuy rằng giải quyết được vấn đề đói khát khẩn cấp trước mắt, nhưng hành động này lại dẫn tới sự khủng hoảng và oán giận trong lòng các sĩ binh Tây Hạ. Đại quân Tây Hạ sau hai bữa ăn khi đã cạn lương, thì bắt đầu xuất hiện việc sĩ binh bỏ trốn với quy mô nhỏ.
Bất kì quân đội nào chỉ cần xuất hiện hiện tượng bỏ trốn, vậy chính là lòng quân và sĩ khí đã tụt xuống đến điểm đóng băng.
Võng Manh Ngoa không còn cách nào, gã chỉ có thể lệnh cho đại quân tăng tốc hành quân. Khi màn đêm buông xuống, bọn chúng cuối cùng đã đến được bên bờ Hoàng Hà.
Sĩ binh Tây Hạ vừa mệt vừa đói không đợi chủ soái hạ lệnh, ồ ạt chạy tới bờ sông bắt đầu dựng cầu phao. Lúc này, trên mặt sông ngoài một dặm, mười mấy chiếc thuyền nhỏ đang lẳng lặng bỏ neo ở giữa sông, ở sau chúng ngoài vài dặm, còn có mấy chiếc thuyền lớn, bọn chúng cũng lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Cầu phao làm bằng bè da được xây dựng rất nhanh, chỉ trong hai tiếng đồng hồ, cầu phao dài đạt một dặm rưỡi đã xuất hiện trên mặt sông, cầu phao đang được tiến hành dựng phần cố định trên bờ, chính vào lúc này, mười mấy tên thợ lặn của quân Tống nâng đáy hòm gỗ lên một cách nhẹ nhàng không tiếng động chui vào phía dưới cầu phao.
- Qua cầu!
Bờ bên kia của cầu phao bắn lên một mũi hỏa tiễn, như vậy biểu thị cầu phao đã hoàn thành, Võng Manh Ngoa lập tức hạ lệnh nói:
- Tiền quân qua sông!
Các sĩ binh Tây Hạ sớm đã sắp hàng ở bên bờ đều ồ ạt chạy lên cầu phao, rất nhiều sĩ binh đều phát hiên dưới chân có chất lỏng sệt sệt màu đen, còn bốc lên mùi vị khó ngửi, nhưng bọn họ lại không lo nhiều vậy được, chỉ chạy về phía bờ bên kia, chỉ trong chốc lát, mấy ngàn sĩ binh đều đã chạy lên cầu phao.
Chính trong lúc này, ở phía xa trên mặt biển xuất hiện một mũi hỏa tiễn, hỏa tiễn sáng rực trực tiếp xông vào bầu trời đêm, trên không trung phát ra một tiếng nổ vui tai: "Phụt!"
Võng Manh Ngoa chợt cảm thấy không ổn, lập tức ra lệnh:
- Ngừng việc lên cầu!
Nhưng không cần gã hạ lệnh, cũng không có sĩ binh nào dám lên cầu. Chỉ thấy đoạn trước của cầu, đoạn giữa và đoạn sau phát ra ánh lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt sĩ binh ở trên cầu đều bị ngọn lửa nuốt chửng, sĩ binh bị thiêu đến mức thảm khốc kêu lên, mặc kệ tất cả nhảy vào trong nước.
Rất nhanh, cầu phao đứt lìa ra nghiêng ngả, cho dù không có binh lính bị thiêu cháy cũng ồ ạt rơi xuống nước, lửa lớn cũng dần dần đốt sạch toàn bộ chiếc cầu phao, bờ nam chỉ mới có vài trăm sĩ binh qua được, gần hai ngàn sĩ binh rơi xuống Hoàng Hà, sống chết chưa biết.
Tất cả sĩ binh trên bờ đều trợn mắt há mồm mà nhìn, đa số tướng lĩnh đều hiểu rõ, quân Tống đã cắt đứt đường lui của bọn chúng, hậu cần quân nhu của bọn chúng có lẽ chính là bị quân Tống phá hủy như vậy.
Võng Manh Ngoa vừa tức vừa vội, lớn tiếng ra lệnh:
- Bắc lại bốn chiếc cầu phao, xây dựng cùng lúc cho ta!
Chúng tướng lĩnh đều khuyên gã:
- Đại tướng quân, bắc lại nhiều cầu phao hơn nữa cũng không có tác dụng, khẳng định sẽ bị phá hủy, trên mặt biển chúng ta căn bản không có ưu thế.
Võng Manh Ngoa quay đầu nổi giận gầm lên:
- Vậy làm thế nào! Chúng ta phải ở đây đợi chết sao?
Chúng tướng im lặng, một tên đại tướng nhịn không nổi nhỏ tiếng trách móc nói:
- Lúc đầu không nên mạo muội giết vào Hà Sáo!
Võng Manh Ngoa giận dữ, xông lên một kiếm giết chết tên đại tướng này, hung tợn nhìn chằm chằm vào mọi người:
- Còn có ai không phục, cứ nói!
Chúng đại tướng đều lui về sau, tên Võng Manh Ngoa này điên mất rồi, gã muốn chết thì cứ để cho gã đi chết đi!
Các tướng lĩnh đánh giá quá thấp sự tham sống sợ chết của Võng Manh Ngoa, cũng đánh giá thấp sự giảo hoạt của gã. Võng Manh Ngoa phát hiện quân Tống sẽ không lập tức công đánh cầu phao, hơn nữa bên ngoài cầu phao sẽ cản trở ở giữa cầu phao, trì hoãn thời gian phá hủy cầu phao của quân Tống, tựa như ban đầu có mấy trăm binh sĩ tháo chạy được qua bờ bên kia, có thể lợi dụng thời gian này thoát được tính mạng.
Bốn chiếc cầu phao vừa xây dựng hoàn thành, Võng Manh Ngoa không ngờ dẫn theo thân binh xông lên trên chiếc cầu phao thứ ba, giục ngựa hướng vào bờ bên kia mà chạy đi, các tướng sĩ Tây Hạ ở trên bờ đều ý thức được chủ soái là muốn chạy trước, bọn họ cũng tán loạn tranh nhau, hướng lên cầu phao mà chạy.