Lúc này, hai chiếc thuyền hơi nước năm ngàn thạch ầm ầm chạy đến, phần đầu cứng chắc trực tiếp đâm cầu phao thành hai đoạn, thuyền canh gác ở phía sau ồ ạt phóng hỏa tiễn, vô số sĩ binh Tây Hạ thảm thiết kêu la rơi xuống nước. Không lâu sau, bốn chiếc cầu phao đều bị phá hủy, sĩ binh rơi xuống nước rất nhiều đạt đến hơn sáu ngàn người, rất nhiều binh sĩ là bị chính người của mình chen chúc đẩy xuống khỏi cầu phao, bao gồm gần ngàn tên kỵ binh Thiết Diêu Tử cũng chôn thân dưới đáy sông.
Nhưng mà, chủ soái quân Tây Hạ Võng Manh Ngoa dẫn theo ba trăm sĩ binh đã tháo chạy khỏi Hoàng Hà, không hề quay đầu lại mà chạy một mạch về phía nam.
Lúc trời sáng, tin tức chủ soái đã vứt bỏ bọn họ mà tháo chạy nhanh chóng lan truyền khắp toàn quân, đói khát khó nhịn, sĩ khí đê mê cực độ, quân chủ lực Tây Hạ bắt đầu chạy tán loạn, bọn chúng chạy về bốn phương tám hướng, hướng về địa phương chưa bao giờ bị phong tỏa, lợi dụng bè da để qua sông.
Chính vào lúc này, năm vạn kỵ binh quân Tống từ phía sau giết đến, trước tiên là giết các sĩ binh Tây Hạ đói rét không còn sức lực chống trả trên bờ Hoàng Hà, Hà Sáo vào tháng sáu tràn đầy mùi máu tanh và chết chóc, tám vạn người Đảng Hạng đều chôn xác ở bờ bắc Hoàng Hà.
Hai trận đại chiến, mười vạn đại quân Tây Hạ toàn quân bị diệt, đây là thảm bại mà từ khi Tây Hạ lập quốc đến nay chưa bao giờ có, tin tức làm chấn động cả triều dã Tây Hạ, chỉ trong một thời gian ngắn, các nơi ở Tây Hạ đã lên tiếng chỉ trích, phê bình thanh thế của Lương thái hậu cực độ, đặc biệt Lương thái hậu là người Hán, do đó càng chịu đủ sự phẫn nộ chỉ trích của người Tây Hạ, đều lên tiếng yêu cầu bà ta giao trả quyền hành.
Lương thái hậu vì muốn lấy lại danh dự, làm dịu lại sự phẫn nộ của triều dã, hạ chỉ đem Võng Manh Ngoa đã tháo chạy về phủ Hưng Khánh ở phố xá công khai phân thây xử tử, đồng thời phán xét đại tướng hậu quân Lý Tân Lương tội phòng thủ đội thuyền hậu cần bất lực mà đem ra chém đầu.
Nhưng chỉ xử tử Võng Manh Ngoa vẫn không đủ, Lương thái hậu nhân thể lại quyết định cùng hoàng tộc Tây Hạ hòa giải, phái người đi Túc Châu mời danh tướng Tây Hạ Ngôi Danh Lãng trở về triều, cùng bàn quốc sự.
Ngôi Danh Lãng người vẫn chưa về tới phủ Hưng Khánh, nhưng một bức thư của ông đã về đến kinh thành, trong thư ông chỉ ra, nguyên nhân Tây Hạ thảm bại là vì triều đình đã phán sai ý đồ chiến lược của quân Tống, quân Tống chiếm lĩnh Hà Sáo không phải đơn giản là vì muốn tìm một nơi nuôi ngựa, mà là muốn lấy Hà Sáo làm căn cơ, từ bắc hướng về nam công đánh Tây Hạ.
Tuyến phòng ngự có cấu trúc hơn trăm năm của Tây Hạ đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, Tây Hạ bây giờ gặp phải nguy hiểm diệt quốc, cần phải động viên cả nước, cùng chống lại quân Tống.
Ngôi Danh Lãng lại bí mật viết một phong thư cho Lương thái hậu, kiến nghị bà ta phái người đi kinh đô Đông Kinh, cầu hòa với hoàng đế Tống triều, giao thuận biểu, bỏ đế hiệu, hủy bỏ số tiền tài vật chất mà hằng năm Đại Tống cần cấp cho Tây Hạ, chịu thiệt thòi để cầu toàn, cần phải tranh thủ thời gian.
Đồng thời phái người đi Liêu quốc cầu viện, lấy điều kiện là sẽ lập công chúa Liêu quốc làm hoàng hậu, khẩn cầu Liêu quốc xuất binh Hà Sáo.
Ngôi Danh Lãng không thẹn là đệ nhất danh tướng của Tây Hạ, ông tiến hành đồng thời ba phương diện, tìm được biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt của Tây Hạ, đông an triều Tống, bắc cầu Liêu quốc, tập trung tài nguyên toàn quốc, chống lại quân Tống từ Hà Sáo xuôi nam.
Ngay sau khi quân Tống tiêu diệt toàn bộ quân Tây Hạ, đội quân thứ hai có hai mươi tám vạn người dưới sự thống lĩnh của Địch Thanh đã đến được Ngũ Nguyên Thành, một trăm năm mươi chiếc thuyền lớn vạn thạch vận chuyển lương thảo và vật chất cũng đồng thời đến, làm cho binh lực của quân Tống ở Ngũ Nguyên Thành đạt đến hai mươi tám vạn.
Cũng lúc đó, hai mươi vạn dân binh được điều đi từ các nơi của Đại Tống cũng đã đến phủ Diên An và Khánh Châu, cùng với mười vạn biên quân hợp ở một nơi, do Tham Tri Chính Sự Hàn Giáng làm chủ soái nam lộ, Chủng Ngạc làm phó soái.
Sáu mươi vạn đại quân của Đại Tống nam bắc tập kết, hình thành nên cục diện giáp công Tây Hạ do hai vị tướng quốc làm chủ soái hai lộ nam bắc, Chủng Ngạc và Địch Thanh làm phó soái.
Trải qua mấy ngày gấp rút lên đường, Lương Ất Mai cuối cùng đã đến được Đông Kinh Biện Lương, lão là phụng mệnh của Lương thái hậu đến để cầu hòa với Đại Tống.
Vừa vào thành, cảnh tượng không khí phồn hoa nhộn nhịp phớt qua mặt, hơn nữa trong cái phồn hoa còn mang theo sắc thái vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên mặt mỗi người đều vui mừng hớn hở.
Lương Ất Mai từ cửa sổ trên xe nhìn ra bên ngoài, một dải dài lớn biểu thị sự vui mừng của nhân dân lập tức làm lão tức đến xanh mét, "Chúc mừng quân Tống tiêu diệt toàn bộ mười vạn đại quân Tây Hạ".
Lão hừ thật mạnh một tiếng, xoàn xoạt kéo màn xe xuống, giận dữ nói:
- Tới Hạ Quốc quán!
Giống như Liêu quốc, Tây Hạ ở kinh thành Đại Tống cũng có nơi thường trú cho riêng mình, trước mắt trong quốc quán Tây Hạ chỉ có phó sứ, chính sứ bởi vì chuyển đưa tin tức bất lực, đã bị Lương thái hậu điều về nước cách chức, sứ giả mới vẫn chưa nhậm chức.
Phó sứ đón tướng quốc Lương Ất Mai vào trong quốc quán, gã muốn giới thiệu tình báo của quốc quán cho Lương Ất Mai, nhưng Lương Ất Mai lại khoát tay:
- Ta không có tâm tư quản mấy chuyện này, ngươi có liên hệ với quan viên Tống triều không, Tri Chính Đường bọn chúng lúc nào mới họp mặt với ta?
- Ty chức đã liên hệ với Hồng Lư Tự Thiếu Khanh rồi.
- Vì sao phải liên hệ với Thiếu Khanh, trực tiếp liên hệ với chủ quan của bọn chúng không được sao?
Lương Ất Mai có chút bất mãn, mình đường đường là tướng quốc Tây Hạ, lại phải cùng với một Hồng Lư Tự Thiếu Khanh liên hệ, gã có tư cách sao?
Phó sứ vội vàng giải thích:
- Ty chức là phó chức, chỉ có thể liên hệ với Thiếu Khanh, nhưng không phải Thiếu Khanh đến tiếp đãi tướng quốc, gã sẽ bẩm báo lên trên, sau đó Tống triều lại tiến hành an bài.
Lúc này, ngoài cửa có người chạy đến bẩm báo:
- Hồng Lư Tự Khanh đến rồi!
Phó sứ lại thấp giọng nói:
- Tên Hồng Lư Tự Khanh Chu Hiếu Vân này là nhạc phụ của Phạm Ninh.
Sắc mặt của Lương Ất Mai lập tức biến đổi rất khó coi, bọn họ đã biết rõ, đại quân của Tây Hạ thảm bại ở Hà Sáo, chính là thua trong tay của Phạm Ninh.
Lúc này, Hồng Lư Tự Khanh Chu Hiếu Vân nhanh chóng bước vào, cười ha hả nói:
- Hoan nghênh Lương tướng quốc đến Đại Tống!
Lương Ất Mai cũng là Hán tộc, xuất thân đại tộc ở Lương Châu, năm đó Lý Nguyên Hạo thâu tóm hành lang Hà Tây, vì muốn củng cố thống trị, lấy phương thức liên hôn lệnh cho con trai cưới con gái của Lương thị làm vợ, đó chính là Lương thái hậu.
Lương Ất Mai cũng nhẹ nhàng ôm quyền cười nói:
- Trước đó không có thông báo, đã thêm phiền toái cho Chu đại nhân rồi.
- Không sao, tiếp đãi khách quý là bổn phận của ta, chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo, chậm trễ tướng quốc.