Lương Ất Mai lấy ra một phần bản sao quốc thư và một phong thư, giao cho Chu Hiếu Vân:
- Đây là quốc thư và thư tín của thái hậu triều ta viết cho thiên tử quý quốc, quốc thư chính thức ở chỗ ta, hy vọng ta có thể sớm ngày gặp được thiên tử quý quốc.
Chu Hiếu Vân gật đầu:
- Bây giờ ta sẽ thay Lương tướng quốc trình lên trên, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến.
- Vậy nhờ cả vào đại quan nhân rồi!
Sau hai tiếng đồng hồ, quốc thư của Tây Hạ đã bày trên ngự án của thiên tử Triệu Húc, Triệu Húc lập tức triệu tập các tướng quốc của Tri Chính Đường nghị sự.
Mọi người đã xem quốc thư và thư tín, Phú Bật nói:
- Cái gọi là giao thuận biểu, bỏ đế hiệu, nghe thì được, không nên cho là thật, vi thần biết rõ cái gọi là bỏ đế hiệu của bọn chúng chỉ là nói với Đại Tống mà thôi, nhưng ở trong nội bộ Tây Hạ, vẫn như trước đây là thiên tử, là hoàng đế, hoàn toàn là lừa gạt Đại Tống, còn về hủy bỏ việc hằng năm Đại Tống cần cấp cho Tây Hạ số tiền tài và vật chất đó, số tiền năm ngoái vẫn chưa đưa! Năm nay chắc cũng sẽ không cần đưa nữa.
Văn Uyên Bác cười khẽ nói:
- Phú tướng công nói rất đúng, sở dĩ Tây Hạ cầu hòa, là bởi vì chúng ta từ Hà Sáo xuất binh, đánh đến bọn chúng trở tay không kịp, bọn chúng căn bản không nghĩ đến chúng ta sẽ từ phía bắc giết đến, không có bất kì sự chuẩn bị phòng vệ nào, từ Hà Sáo giết xuống, trực tiếp đến dưới thành phủ Hưng Khánh, khiến bọn chúng không biết phải làm sao, cho nên bọn chúng cần phải tranh thủ thời gian kiến lập tuyến phòng vệ phương bắc, đây chính là mục đích căn bản của việc Tây Hạ muốn cầu hòa. Phải tranh thủ thời gian, nếu như chúng ta đồng ý nghị hòa, vậy có nghĩa là chúng ta đã làm mất đi cơ hội trăm năm hiếm có để tiêu diệt Tây Hạ, thần nghĩ tương lai chúng ta nhất định sẽ cực kỳ hối hận.
Vương An Thạch cũng thở dài nói:
- Nếu mất đi cơ hội lần này, người đời sau sẽ không tha thứ cho chúng ta!
Triệu Húc có chút hưng phấn hỏi:
- Lần này có lẽ chúng ta có cơ hội tiêu diệt Tây Hạ phải không?
Phú Bật trầm tư một lát nói:
- Chỉ có thể nói có khả năng, nếu như chiến lược chiến thuật vận dụng thích đáng, quả thật có khả năng tiêu diệt Tây Hạ.
Lúc này, Tư Mã Quang có chút lo lắng nói:
- Chỉ sợ Liêu quôc sẽ đến can thiệp.
Mọi người đều trầm mặc, triều Tống quả thật có mấy lần đại bại trước Tây Hạ, đều là bị Liêu quốc lấy phương thức vây Ngụy cứu Triệu trợ giúp cho Tây Hạ, từ kinh nghiệm lịch sử cho thấy, khả năng Liêu quốc sẽ can thiệp cực kỳ cao.
Triệu Húc chần chừ một chút nói:
- Mấy ngày trước tiểu Phạm tướng công có viết cho trẫm một bức thư, nhắc đến vấn đề này.
Tinh thần mọi người chấn động, liền hỏi:
- Bệ hạ, trong thư nói thế nào?
- Thư được trẫm chuyển cho thái hậu rồi, ý của tiểu Phạm tướng công chính là nói, phải đề phòng việc Liêu quốc cứu viện cho Tây Hạ, chúng ta cần phải ra tay trước, phải cho Gia Luật Hồng Cơ hiểu rõ, hậu quả của việc trợ giúp Tây Hạ là gì?
- Có phương án cụ thể hay không?
Phú Bật vội vàng hỏi.
- Phương án cụ thể có bốn phương án, thứ nhất là toàn bộ thủy quân phải tới gần Giác Hoa đảo, thứ hai là phải để Liêu quốc biết chúng ta ở cửa sông Áp Lục đã bố trí trọng binh, thứ ba là để người Nữ Chân châm ngòi cho một viên thiết hỏa lôi, trực tiếp uy hiếp Liêu quân, thứ tư phải để Gia Luật Ất Tân và Trương Hiếu Kiệt ở trong nội bộ Liêu quốc tạo dựng tin đồn, dẫn đến nổi loạn bên trong nội bộ của Liêu quốc.
Vương An Thạch có chút lo lắng nói:
- Đây có được coi là xé bỏ hiệp nghị đình chiến hay không?
Tư Mã Quang lắc đầu:
- Thần cho rằng những điều này không có làm trái với hiệp nghị đình chiến, việc đại quân đến gần đảo Giác Hoa, nhưng không có công đánh đảo Giác Hoa, Tống Liêu cũng không có phân ranh giới ở Bột Hải, đại quân chỉ là đi qua đảo Giác Hoa, Liêu quốc không thể chỉ trích chúng ta muốn công đánh đảo Giác Hoa, còn việc bố trí trọng binh ở cửa khẩu sông Áp Lục không có trong phạm vi của hiệp nghị đình chiến, bọn họ cũng không thể chỉ trích Đại Tống, còn về người Nữ Chân châm ngòi một viên thiết hỏa lôi, chúng ta hoàn toàn có thể phủ nhận, ai biết người Nữ Chân là từ con đường nào mua được, thật ra thần cảm thấy chỉ cần ba điểm này có thể thực hiện, Liêu quốc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người đều tán thành lời phân tích của Tư Mã Quang, Triệu Húc lại cười nói:
- Vậy nên ứng phó với việc Tây Hạ cầu hòa như thế nào?
- Bệ hạ, chỉ cần lễ tiết đầy đủ, tránh xa thực chất là được, việc cầu hòa tự nhiên sẽ trôi qua thôi.
Đợi mọi người lui xuống hết, Triệu Húc giữ một mình Phú Bật lại, y trầm giọng hỏi:
- Trẫm rất quan tâm lần này chúng ta có thể tiêu diệt được Tây Hạ hay không, Phú công nói chiến lược chiến thuật thích đáng là chỉ cái gì?
Phú Bật cười khẽ nói:
- Trong này sợ rằng mấu chốt nhất chính là dùng người, nếu bệ hạ đã dùng Phạm Ninh làm chủ soái, vậy thì đừng dễ dàng đổi soái, có lẽ rất nhanh sẽ có đủ loại lời đồn nhằm vào Phạm Ninh, đây rất có thể là kế phản gián của Tây Hạ hoặc Liêu quốc, chúng ta không thể mắc mưu, phải tiếp tục tín nhiệm Phạm Ninh.
Triệu Húc gật đầu:
- Lần này Phạm Ninh đã làm quân Tây Hạ đại bại, cũng là hắn hiểu thấu sách lược đánh trận dài tránh trận ngắn, lợi dụng đầy đủ ưu thế của thủy quân và quân Tống thủ thành, không cùng Tây Hạ tiếp xúc trên mặt đất, chiến thuật này trẫm cực kỳ tán đồng, trẫm quyết sẽ không đổi tướng.
Phú Bật cười nói:
- Chỉ cần bệ hạ và thái hậu kiên trì điểm này, vậy Tây Hạ diệt vong là đều có thể.
Đầu tháng sáu, hai mươi vạn đại quân đã đến Ngũ Nguyên thành, cộng thêm tám vạn đại quân ở Ngũ Nguyên thành lúc trước, tổng binh lực của quân Tống đạt đến hai mươi tám vạn đại quân, chiến thuyền lớn nhỏ hơn ba ngàn chiếc.
Ở trong soái trướng của đại doanh ngoài thành, Phạm Ninh triệu tập triển khai cuộc nghị sự cao cấp trước khi chiến đấu, tất cả đô thống chế và các tướng lĩnh đều tham gia.
Phạm Ninh trải ra một tấm bàn đồ Tây Hạ khổng lồ ở trên bàn lớn, Phạm Ninh dùng cây gỗ chỉ vào phủ Hưng Khánh nói với mọi người:
- Từ tình báo trước mắt nắm được cho thấy, phủ Hưng Khánh chỉ còn lại không quá tám vạn đại quân, trên bến thuyền ở ngoài thành có rất nhiều nhà kho lớn của Tây Hạ, bên trong có vô số lương thực và vật tư mà bọn chúng gom góp chỉ vì muốn tấn công Tống triều, mục tiêu thứ nhất của đội thuyền chúng ta chính là phá hủy nhà kho và lương thảo vật chất ở bên trong của bọn chúng.
Địch Thanh ở bên cạnh chần chừ một chút nói:
- Phía bắc phủ Hưng Khánh là Định Châu, nếu như đội thuyền chúng ta vượt qua Định Châu, rất dễ bị phát hiện, bọn chúng rất có thể sẽ dời lương thảo vật chất đi trước.
Phạm Ninh cười nói:
- Bên trong này liên quan đến một số vấn đề nhỏ, thành Định Châu cách Hoàng Hà khoảng hai dặm, đứng ở trên đầu thành là có thể nhìn thấy rõ tình hình ở trong Hoàng Hà, nhưng nếu như là ban đêm, bọn chúng sẽ không thể nhìn thấy.