- Hơn nữa Hoàng Hà có chiều rộng đạt mười mấy dặm, chúng ta tận lực đi dọc theo bờ đông Hoàng Hà, bọn chúng không thể phát hiện được, từ Định Châu đến phủ Hưng Khánh cũng không quá năm mươi dặm, lúc trời tối chúng ta hãy đi, ngày mai trước khi trời sáng khẳng định có thể đến được phủ Hưng Khánh.
Một tên đô thống chế ở bên cạnh nói:
- Một khi binh của chúng ta đến dưới thành, Tây Hạ liệu có chiêu mộ đội quân ở các châu phủ đến cần vương không?
- Khẳng định có thể, mấy vạn người không thủ được một tòa đô thành, phủ Hưng Khánh tất nhiên sẽ chiêu mộ quân đội các châu phủ lân cận gấp đi đô thành cần vương, ta vẫn giữ cái nguyên tắc đó, không nên tác chiến chính diện với đối phương, phải không ngừng làm suy yếu bọn chúng, dần dần xâm lấn bọn chúng, thà thời gian lâu một chút, phải dùng cái giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi của trận chiến này.
Mọi người yên lặng gật đầu, Phạm Ninh lại nói:
- Ở trong tất cả thành trì của Tây Hạ, chúng ta phải chú ý vào hai tòa thành trì, một là thành Định Châu, chúng ta nhất định phải lấy được, làm căn cứ của chúng ta ở Tây Hạ, trước mắt thành Định Châu đại khái có khoảng một vạn quân, ta không biết triều đình Tây Hạ liệu có điều bọn chúng trở về phủ Hưng Khánh hay không, nếu như có, chúng ta trực tiếp chiếm thành, nếu như không, vậy thì cần phải tập trung đại quân công hạ Định Châu.
Tiếp theo đó là tòa thành trì này, Phạm Ninh chỉ vào phủ Tây Bình ở phía nam:
- Tòa thành trì này ở bờ đông Hoàng Hà, phủ Hưng Khánh bọn chúng muốn cần vương tất nhiên sẽ đi qua Hoàng Hà, mục tiêu thứ hai của chúng ta ở lần này, chính là phải tiêu diệt toàn bộ quân đội của phủ Tây Bình.
Chúng tướng đều đã trở về chuẩn bị, trong đại trướng chỉ còn lại hai người Phạm Ninh và Địch Thanh.
Địch Thanh tâm tư nặng nề nói:
- Sợ rằng ngài phải đối mặt với một lựa chọn mà trước giờ quân Tống đều chưa gặp qua, lần này ngài sẽ gặp phải, nếu chiếm lĩnh được thành trì phúc bộ của Tây Hạ, ngài định xử lý người Đảng Hạng thế nào?
Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Trên thực tế, lúc quân Tống công chiếm Đông Kinh phủ Liêu Dương thì gặp phải rồi, ta hạ lệnh cho thủy quân là, bất kể già trẻ, kẻ chống cự lại cứ giết, lần này cũng là như vậy.
- Người Đảng Hạng rất hung hãn, mỗi hộ nhà đều có binh khí, tuy rằng ty chức không tán thành đại tàn sát, nhưng nếu mềm yếu vào lúc này sẽ khiến chúng ta chịu thiệt thòi lớn, ngài cần phải đề phòng nhiều, nên có chừng mực.
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta biết rồi!
Địch Thanh lại thở dài:
- Nhưng một khi ngài động thủ giết hại bình dân, về sau chuyện này sẽ trở thành vết nhơ, ty chức hiểu rất rõ việc này. Năm đó ty chức đoạt lấy Hựu Châu, vì đề phòng người Đảng Hạng trong ứng ngoại hợp, ty chức đã hạ lệnh giết Tuế Hương, Mao Nô, Thượng La và mười mấy bộ tộc khác, đã giết trên vạn người, sau này lúc bách quan triều đình lên tiếng tố cáo ty chức, chuyện này đã trở thành tội chứng lớn nhất của ty chức.
Phạm Ninh trầm mặc một lát, cười nói:
- Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, còn về những thứ khác, cứ mặc cho bọn họ nói vậy!
Ngày mai vừa sáng, Phạm Ninh lệnh Dương Văn Quảng soái lĩnh ba vạn quân trấn thủ Ngũ Nguyên thành, đích thân hắn thống soái ngàn chiếc chiến thuyền, hai mươi vạn đại quân nổi lên trùng trùng điệp điệp xuôi nam, quân Tống kéo ra bức màn mở đầu của việc tiến công Tây Hạ.
Tây Hạ sau khi lập quốc mấy mươi năm đến nay, bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ được, đội chiến thuyền của quân Tống lại có thể đến dưới thành.
Ngày hai mươi tháng sáu, trời vừa sáng, trên Hoàng Hà ở ngoài phủ Hưng Khánh khắp nơi đều là chiến thuyền của quân Tống, có chừng tám trăm chiếc chiến thuyền xuất hiện ở trên mặt biển trải khắp mười mấy dặm Hoàng Hà.
Mấy trăm chiếc da bè lớn đậu ở bên bờ đều bị lửa lớn thiêu rụi, dãy nhà kho bên bờ cũng dấy lên ngọn lửa hừng hực. Một trăm hai mươi nhà kho, năm mươi vạn lương thực, ba mươi vạn gánh cỏ khô và vô số binh giáp vật chất đều đã phó cho một bó đuốc.
Trong thành Hưng Khánh là một mảnh hỗn loạn, cửa thành đóng chặt, năm vạn đại quân đứng trên đầu thành, một đám vẻ mặt rất nghiêm ngặt, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, từ thiên tử đến người đi buôn, từ thượng tướng đến binh sĩ, không một ai có thể nghĩ tới cảnh tượng khiến người người hoảng sợ sẽ xảy ra hôm nay.
Không chỉ như vậy, một vạn quân Tống vẫn đang ở bờ đông lên đất liền, vô tình phá hủy ruộng lúa mênh mông vô bờ, trong bờ ruộng mọc lên đầy lúa mạch non xanh mướt, lương thực ở đây mỗi năm chỉ thu một mùa, ruộng lúa đã bị quân Tống phá hủy, số lương thực cực khổ tích trữ trên bến tàu cũng bị thiêu rụi, đây nghĩa là năm nay Tây Hạ phải đối mặt với nạn đói rồi.
Bách tính ngoài thành phủ Hưng Khánh đều ồ ạt tháo chạy, có kỵ binh quân Tống ở khắp nơi châm lửa, ngoài thành toàn bộ đều rơi vào trong biển lửa.
Mấy chục tên sứ giả mang theo binh phù và thánh chỉ cưỡi ngựa xông ra cửa nam, hướng về các nơi ở Tây Hạ phi như bay, Lương thái hậu khẩn cấp hạ mười mấy đạo ý chỉ, yêu cầu quân Tây Hạ ở các nơi gấp rút tới kinh thành cần vương.
Tây Hạ bởi vì nhân khẩu không nhiều, không thể không thực hành quốc sách toàn dân đều là binh, nhưng bình thường quân thường trực không nhiều, cũng chỉ có hai mươi vạn người, trong đó mười vạn đại quân là quân trấn thủ biên cảnh phía nam, mười vạn đại quân khác ngoại trừ năm vạn quân trấn thủ các nơi của Hà Tây ra, còn lại năm vạn đại quân đều bố trí ở kinh thành.
Lần này Tây Hạ động viên cả nước, chuẩn bị dùng ba mươi vạn đại quân công đánh Tống triều, ngoại trừ mười vạn quân ở biên cảnh vốn có ra, trên thực tế là đã triệu tập thêm hai mươi vạn quân dự bị.
Trong đó mười vạn quân dự bị đã hai lần thảm bại, toàn quân chôn vùi ở Hà Sáo, còn mười vạn đại quân phân bố ở các châu phủ, Lương thái hậu chính là muốn khẩn cấp điều động mười vạn đại quân dự bị này đến cần vương.
Mười vạn đại quân ở biên cương phía nam không thể động vào, một khi điều đi, ba mươi vạn quân Tống bên ngoài khẳng định sẽ toàn diện giết đến Tây Hạ, năm vạn quân đội ở hành lang Hà Tây cũng không thể động vào, nếu không hành lang Hà Tây sẽ không giữ được.
Tình thế vô cùng nguy cấp, chúng cao quan trọng thần của Tây Hạ cũng không còn quan tâm được việc các châu phủ khác đã thành hư không hay chưa, vào lúc này, ở lại kinh thành mới là điều quan trọng nhất.
Cánh quân đội cần vương đầu tiên đã đến phủ Hưng Khánh, là một vạn quân hậu bị của Định Châu.
Định Châu nằm ở phía bắc phủ Hưng Khánh ngoài năm mươi dặm, là cửa Bắc Đại của phủ Hưng khánh, bình thường có một vạn thủ quân, do mấy trăm chiếc thuyền chiến của quân Tống đã vào đến phủ Hưng Khánh, điều này rất dễ khiến cho triều đình Tây Hạ tạo thành một ảo giác, đó chính là cửa Bắc Đại đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đối với triều đình Tây Hạ mà nói, Định Châu quả thật không còn tác dụng nữa, vừa không thể cản trở chủ lực quân Tống xuống phía nam, cũng không thể cản trở đội ngũ hậu cần của quân Tống, chỉ có thể cố thủ thành trì, cho nên triều đình Tây Hạ không chút do dự điều hết quân đội của thành Định Châu về phủ Hưng Khánh.