Nhưng hậu quả lại rất nhanh xuất hiện, một vạn quân Tống nhanh chóng vào thành Định Châu, không ngờ, sau khi quân Tống vào thành, lại bị quân dân trong thành kịch liệt phản kháng, quân Tống thương vong gần ngàn người mới triệt để chiếm lĩnh thành Định Châu.
Phạm Ninh lập tức hạ mệnh lệnh, ở trong thành giết hết tất cả con trai từ mười bốn tuổi trở lên, tổng cộng hơn năm ngàn sáu trăm người, đạo mệnh lệnh này về sau đã trở thành một vết dơ chính trị lớn nhất của Phạm Ninh.
Hai ngày sau, Phạm Ninh soái lĩnh mười vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Định Châu, biến Định Châu làm thành cơ địa hậu cần của quân Tống. Đây lại là cái mà triều đình Tây Hạ không hề nghĩ tới, bọn chúng cho rằng Định Châu đối với bọn chúng đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng lại quên mất Định Châu đối với quân Tống có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, quân Tống đã chiếm lĩnh Định Châu, cũng lập thành căn cơ ở ngay phúc địa của Tây Hạ rồi.
Xung quanh phủ Hưng Khánh của Tây Hạ phân bố mấy toà thành lớn, Định Châu ở phía bắc, Thuận Châu ở phía nam, Tĩnh Châu, Hoài Châu và Linh Châu, tổng cộng năm tòa thành lớn bảo vệ xung quanh đô thành phủ Hưng Khánh.
Năm tòa thành lớn này, chỉ có Linh Châu ở bờ đông Hoàng Hà, còn lại bốn tòa thành lớn đều ở bờ tây Hoàng Hà, bờ tây Hoàng Hà lại phân bố mấy mươi kênh đào lớn nhỏ khác nhau và những con sông, đã hình thành nên nhiều mạng lưới chằng chịt.
Nguồn nước đầy đủ, đất dai phì nhiêu, ánh sáng chiếu rọi sung túc, làm cho miếng đất rộng lớn này ở trên lịch sử luôn được xưng là tái thượng Giang Nam, trở thành khu vực giàu có và đông đúc nhất Tây Bắc.
Linh Châu còn được gọi là phủ Tây Bình, có vị trí ở tận cùng phía nam trong năm tòa thành, nó nằm ở bờ đông Hoàng Hà, một khi quân Tống từ phía nam giết vào phúc địa của Tây Hạ, đầu tiên phải vào được phủ Tây Bình, cho nên phủ Tây Bình còn được xưng là cửa Nam Đại của phủ Hưng Khánh, đồn trú hai vạn quân dự bị, ở trong thành tích trữ lượng lớn lương thực.
Nếu cửa Bắc Đại của Định Châu đã bỏ rồi, triều đình Tây Hạ vì muốn bảo toàn binh lực với hạn độ lớn nhất, liền hạ chỉ để hai vạn quân hậu bị của phủ Tây Bình cũng gấp rút điều vào phủ Hưng Khánh cần vương.
Hai vạn quân của phủ Tây Bình gấp rút đến phủ Hưng Khánh nhưng không giống với bốn châu khác, nó cần phải vượt qua Hoàng Hà.
Tính toán trước rồi mới thực hiện, khi quân Tống bắt đầu xuất binh đã nhắm vào phủ Tây Bình rồi.
Hai vạn thủ quân của phủ Tây Bình cũng nhận được lệnh cần vương như vậy, bọn chúng không dám chậm trễ, lập tức đi đến phủ Hưng Khánh.
Phủ Tây Bình lúc này vẫn không thấy có quân Tống xuất hiện, trên bến tàu người ra vào tấp nập, chiến mã hí vang, tiếng người ồn ào rầm rĩ, trên bến tàu có hơn trăm chiếc bè da lớn bỏ neo, đây là thuyền vượt Hoàng Hà của Tây Hạ, mỗi chiếc bè da có thể chở hai trăm binh sĩ hoặc năm mươi con chiến mã, để qua sông hao tốn khoảng gần hai tiếng đồng hồ.
Chiếu theo thông lệ bình thường là vận chuyển binh lính trước, sau đó đến vận chuyển ngựa, hai vạn sĩ binh ồ ạt lên thuyền bè da lớn, trăm chiếc thuyền bè da lớn có thể vận chuyển đến một vạn tám ngàn người, giữ lại hai ngàn người trông coi ngựa.
"Tu! !!" Tiếng kèn trầm thấp vang lên, trên trăm chiếc bè da chậm rãi rời bến thuyền, hướng về bờ sông bên kia lái đi.
Trăm năm qua Tây Hạ đều lợi dụng loại bè da lớn này dùng làm thuyền vượt sông, cực kỳ tiện lợi, sĩ binh và bách tính bình thường đều đã quen, nhưng do triều đình Tây Hạ phong tỏa tin tức, tướng sĩ của phủ Tây Bình căn bản không biết sự việc lương thảo bị tập kích.
Phía dưới cùng trong bè da là mấy trăm cái túi da dê lấp thành hai tầng, phía trên là một lớp bè gỗ, sau đó lại phủ thêm hai lớp da bò, binh sĩ ngồi trên da bò, xung quanh dùng túi da dê vây quanh một vòng, bè gỗ trước sau hơi dài, mỗi chỗ có một tên lái thuyền, dùng cành tre dài đẩy bè da đi về phía trước.
Bè da rất lớn, độ dài và rộng có khoảng vài chục trượng, nghiễm nhiên là một chiếc thuyền chở khách hai ngàn thạch.
Ngay lúc mấy trăm chiếc thuyền bè da lái vào giữa Hoàng Hà, mười mấy chiếc thuyền hơi nước với thể tích cực lớn đã xuất hiện, mỗi một chiếc đều là một con quái vật khổng lồ năm ngàn thạch, bên trong chở đầy thủy binh của quân Tống.
Trên thực tế, bọn họ sớm đã ở phía bắc chờ đợi nhiều ngày, chờ đợi sĩ binh Tây Hạ xuống nước, đợi bọn chúng qua được nửa đường rồi đánh mới là sách lược của bọn họ.
Bóng dáng của mười mấy chiếc chiến thuyền khổng lồ đã xuất hiện, lập tức khiến thuyền vượt sông trên Hoàng Hà hoảng loạn lên, người lái thuyền thì liều mạng tăng tốc độ, nhưng bọn chúng có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ chiến thuyền của quân Tống. Chiến thuyền càng lúc càng gần, đột nhiên từ trên thuyền lớn nhảy xuống vô số bóng đen, đây nghĩa là mấy trăm tên thợ lặn của quân Tống đã xuống nước rồi.
Bọn họ mặc đồ bơi vào, trong miệng ngậm một lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng lẻn vào dưới đáy bè da, hai người phụ trách một chiếc bè da, một trái một phải, dùng lưỡi dao sắc bén phá vỡ mấy trăm chiếc túi da, khi không còn túi khí, chỉ dựa vào một cái bè gỗ chắc chắn chịu không nổi trọng lượng của hai trăm người, chốc lát bè gỗ chìm xuống đáy sông, trong tiếng kêu gào thảm thiết, toàn bộ hai trăm sĩ binh đã rơi xuống nước, đa số sĩ binh bị dòng nước cuốn đi, còn có một số sĩ binh nắm chặt bè da và túi da bên cạnh nổi lên, ở trên mặt nước lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng các binh sĩ đã không còn cơ hội rồi, tiếp theo là chiến thuyền của quân Tống ầm ầm chạy đến, cái bọn họ chờ đợi là sự chém cùng giết tận của quân Tống, quân Tống trên thuyền không chút lưu tình bắn chết các sĩ binh quân Tây Hạ trên mặt nước.
Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, không có một chiếc thuyền nào của quân Tây Hạ có thể cập bờ, toàn bộ bị lật ở trên Hoàng Hà, những mảnh vụn của bè da và những khúc gỗ rã rời nổi lềnh bềnh trên mặt sông, trên mặt sông chỉ còn âm thanh ầm ầm của các thuyền hơi nước quanh quẩn tới lui, một vạn tám ngàn sĩ binh toàn bộ đều chôn thây dưới đáy sông.
Lúc này, hai vạn kỵ binh của quân Tống ở trên bờ cũng đã giết đến, hai ngàn sĩ binh Tây Hạ chưa xuống thuyền khiếp sợ vạn phần, cũng không dám trở về thành Tây Bình, sợ hãi tháo chạy về phía nam.
Đại quân của quân Tống lập tức chiếm lĩnh phủ Tây Bình, nhưng lần này thì ngược lại với Định Châu, quân Tống vào thành nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt mà trước giờ chưa từng có.
Một mặt là đa số thanh niên cường tráng người Đảng Hạng trong thành đều là từ trong quân đội rời đi, mặt khác, phủ Tây Bình là trọng địa nổi tiếng về nghề thủ công và dệt vải ở Tây Hạ, thế cho nên cư dân bên trong sáu thành đều là nô lệ của Tống triều bị bắt đến, tập trung làm việc sinh sống ở các phường thủ công trong mười mấy tòa quan phường, gần đó còn có một mỏ quặng sắt, gần mười vạn thợ mỏ đều là dân vùng biên giới của Tống triều.
Mười vạn dân Tống vừa hát vừa múa, rất nhiều người vừa khóc vừa la, hoan nghênh đội quân đến từ cố hương, lần lượt nhìn từng khuôn mặt kích động vạn phần và tràn đầy nước mắt của người dân, các sĩ binh quân Tống cũng cảm động dị thường.