Chủ soái Địch Thanh thành cao giọng hô đối với mười vạn bách tính hoan nghênh bọn họ vào:
- Bắt đầu từ bây giờ, các vị không còn là nô lệ nữa, chúng tôi đã đến trễ rồi, để các hương thân phụ lão chịu thiệt thòi rồi.
Trong chốc lát tiếng khóc vang khắp thành, Địch Thanh lập tức hạ lệnh đuổi toàn bộ mấy vạn cư dân Đảng Hạng ở trong thành ra khỏi thành, đem nhà cửa của bọn chúng để cho dân Tống trú ngụ, dỡ bỏ từng túp lều mà dân Tống lúc trước trú ngụ, và mở kho lúa của quan phủ, cứu tế lương thực cho mấy chục vạn dân Tống.
Phạm Ninh vào lúc hoàng hôn đã đến phủ Tây Bình, bách tính của phủ Tây Bình vẫn còn chìm đắm trong vui mừng vì được giải thoát, Địch Thanh đích thân ra khỏi thành nghênh tiếp Phạm Ninh.
- Trong thành có bao nhiêu dân Tống, đã thống kê chưa?
Vừa gặp mặt Phạm Ninh liền hỏi Địch Thanh.
- Đại khái đã thống kê được một số, cộng thêm thợ mỏ, có khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu vạn, toàn bộ đều là dân Tống bị bắt, hoặc là đời sau của bọn họ.
- Có nhiều vậy à? - Phạm Ninh kinh ngạc nói.
- Thật ra cũng không thấy kỳ lạ, đây là kết quả của việc Tây Hạ cướp bóc dân của Tống triều mấy chục năm qua, Tây Hạ chế tạo quân khí ở phủ Hưng Khánh, do số ít thợ thủ công người Đảng Hạng phụ trách, nhưng các thủ công nghiệp không liên quan đến quân sự đều do dân Tống đến làm, bao gồm khai thác quặng, tinh luyện kim loại đều là dân Tống, phủ Tây Bình là thành thủ công nghiệp lớn nhất Tây Hạ, cho nên dân Tống nhiều nhất.
- Kho hàng có thu hoạch gì?
- Có hơn ba mươi vạn thạch lương thực, cỏ khô hai mươi vạn gánh, bạc trắng bảy mươi vạn lượng, sắt thô hơn bốn trăm vạn cân, đồng hai trăm vạn cân, còn có binh giáp, khiên chắn, ngoài ra, chiến mã thu được hai vạn con.
Phạm Ninh gật đầu:
- Định Châu cũng thu được khá phong phú, kho hàng của Hoài Châu, Tĩnh Châu và Thuận Châu cũng rất đồ sộ, ta chuẩn bị đem lương thảo vật chất của ba châu này toàn bộ vận chuyển đến phủ Tây Bình.
- Tướng công muốn chiếm lĩnh ba tòa thành trì còn lại sao?
Địch Thanh hỏi.
- Đây chính là mục đích ta đến phủ Tây Bình, ta phát hiện hai mươi vạn quân đội vẫn không đủ, ta còn cần thêm mười vạn quân đội thay ta trấn thủ Hoài, Tĩnh, Thuận ba châu, xem xem có thể từ trong dân Tống chiêu mộ quân đội hay không?
Địch Thanh trầm ngâm một chút nói:
- Nếu như chỉ là chiêu binh, ty chức tin tính tích cực của dân Tống sẽ cực kỳ cao, đầu tiên trong số mười vạn thợ mỏ ít nhất có tám vạn có thể chuyển làm sĩ binh, vấn đề chiêu mộ mười vạn sĩ binh không lớn, nhưng sợ rằng năng lực tác chiến thì không ổn rồi.
- Vậy thì huấn luyện, bồi dưỡng bọn họ thành binh sĩ phụ trợ thủ thành.
- Vậy người Đảng Hạng ở Hoài Châu, Tĩnh Châu và Thuận Châu xử lý thế nào?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Ta đã đuổi toàn bộ bọn chúng ra khỏi thành, đều đã đưa đến phủ Hưng Khánh rồi, ta còn phái người đưa tin cho phủ Hưng Khánh, nếu như bọn họ không chịu thu nhận số người Đảng Hạng này, vậy ta chỉ có thể giết sạch toàn bộ, nhưng mà căn cứ vào tình hình hồi báo, bọn họ chắc chắn sẽ thu nhận mấy chục vạn dân chúng này.
- Đây không phải là tăng thêm binh lực cho phủ Hưng Khánh sao?
Địch Thanh có chút không hiểu.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Bất kì việc gì đều sẽ có lợi và hại, nhân khẩu của phủ Hưng Khánh có lẽ là cao đạt đến trăm vạn, lương thực của bọn họ làm sao giải quyết? Nhân khẩu đông đúc, thời tiết nóng dần, một khi bùng nổ dịch bệnh thì làm sao? Ta đoán chừng Lương thái hậu trên thực tế chưa chắc muốn thu nhận, nhưng bà ta cũng không dám không thu nhận, nếu không sẽ phải gánh tội danh bức hại người Đảng Hạng.
- Tướng công nói rất đúng, cho dù bọn chúng có tụ họp đủ ba mươi vạn quân lại thì có thể làm được gì, bọn chúng căn bản không có nhiều trang bị binh giáp như vậy, chúng ta cùng bọn chúng đánh trận lâu dài, xem cuối cùng là ai ngã trước?
Hai người đến quân nha tạm thời, nơi đây vốn là quan nha của Tây Hạ, bị trưng dụng làm quân nha của quân Tống, cửa có sĩ binh đứng gác, phòng bị nghiêm ngặt. Hai người đi vào quân nha, Địch Thanh trải ra một tấm bản đồ lớn, cười nói:
- Đây mới là thu hoạch lớn nhất khi đoạt được phủ Tây Bình, là từ trong quân nhu thu được phát hiện, tướng công ngài xem đây là cái gì?
Phạm Ninh tiến lên trước nhìn tỉ mỉ, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ là bản bố phòng mười vạn đại quân ở biên giới phía nam, cực kỳ tỉ mỉ, binh lực và lương thực của mỗi sơn trại, trạm gác và thành trì đều được ghi chú rất rõ, đây cũng được coi là tình báo cơ mật nhất của Tây Hạ.
Phạm Ninh nằm sấp lên bản đồ tỉ mỉ nhìn, từ quân thành Ngân Châu, Hạ Châu, Thạch Châu, Long Châu, Hồng Châu, Hựu Châu, Diêm Châu, Vi Châu vân vân… ở phía đông, cùng với ba mươi sáu tòa sơn trại, hơn một trăm trạm canh gác, mười vạn đại quân là được phân bố trong đó.
- Đây là bản đồ mới nhất sao?
Phạm Ninh lại hỏi.
Địch Thanh chỉ vào góc bên trái phía dưới có ngày tháng, bản đồ được sửa vào hai mươi ngày trước.
Phạm Ninh nhíu mày:
- Tại sao quân đội ở Long Châu, Hồng Châu và Hựu Châu tập trung nhiều vậy, binh lực đạt đến hơn bảy vạn, binh lực phía đông và phía tây đều rất ít, thủ quân của Vi Châu chỉ có ba ngàn người, còn Ngân Châu và Hạ Châu, Thạch Châu các nơi cũng chỉ có mấy ngàn người, đây rốt cục là vì nguyên nhân gì?
- Vấn đề này ty chức cũng đã suy xét qua, ty chức đoán là lúc trước Tây hạ chuẩn bị toàn lực để tấn công Khánh Châu, cho nên đại quân chủ yếu tập trung ở đường giữa, kết quả là chúng ta chiếm lĩnh được Hà Sáo, bọn chúng không thể không phân tán quân lực, nhưng cách thức công đánh Khánh Châu vẫn chưa kịp thay đổi, cho nên binh lực chủ yếu vẫn tập trung ở giữa.
- Nếu là như vậy, chúng ta có thể có cơ hội hay không?
Địch Thanh cười khẽ nói:
- Tất cả các quan ải, sơn trại của quân Tây Hạ công đánh từ phía sau vô cùng dễ dàng, mấu chốt là xem sách lược của tiểu Phạm tướng công có phải thay đổi hay không?
Phạm Ninh chắp tay phía sau đi qua đi lại, cuối cùng nói:
- Phía nam chúng ta đã bố trí ba mươi vạn đại quân, không cho Hàn tướng công và lão Chủng tướng quân cơ hội nào cả, có chút nói không ra lời, như vậy đi, chúng ta mở cho bọn họ một lối đi, việc còn lại làm sao đối phó quân Tây Hạ thì do bọn họ quyết định.
Địch Thanh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Việc này cứ giao cho ty chức, ty chức thay bọn họ mở hai lối đi ở Ngân Châu và Vi Châu, ngoại trừ ba thành Long Châu, Hồng Châu và Hựu Châu, các sơn trại và trạm canh gác khác, đều có thể càn quét sạch sẽ tứ phía, như thế để bọn họ tập hợp binh lực đến đối phó ba thành ở biên giới Tây Hạ.
Bên trong thành, khắp nơi phủ Hưng Khánh đều hỗn loạn, mấy chục vạn dân chúng Đảng Hạng tràn vào khiến cho kinh thành không chịu nổi gánh nặng, trong này cũng bao gồm mấy vạn dân chúng Đảng Hạng từ phủ Tây Bình đưa tới.
* Đảng Hạng (một nhánh của dân tộc Khương, thời Bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ)