Triều đình Tây Hạ hết sức lúng túng bị bao vây trong hỗn loạn như cũ. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua sự khủng hoảng này. Trong lúc rối ren đã ban ra nhiều quyết sách sai lầm, mà lớn nhất chính là điều binh cần vương. Cho đến lúc tám vạn đại quân lục tục đuổi tới phủ Hưng Khánh, triều đình Tây Hạ mới phản ứng kịp. Bọn họ lại đưa năm châu bảo vệ đô thành là Định, Thuận, Tĩnh, Hoài, Linh, tặng không cho quân Tống.
Ngay lập tức, mấy chục vạn dân chúng đều kéo tới phủ Hưng Khánh, khiến cho triều đình Tây Hạ vô cùng mờ mịt, rốt cuộc có nên thu nhận hay không? Hay đợi Lương Thái hậu hạ chỉ, mở cửa thành cho hơn mười vạn dân chúng vào thành.
Trong tự viện, trên đường cái, khắc mọi nơi trên đất trống đều chật ních dân chúng Đảng Hạng bị xua đuổi tới. Họ dựng lều, những tiếng khóc, tiếng la hét ồn ào không thể tả nổi.
Mấy trăm thị vệ bảo hộ Lương Thái hậu tuần tra dân tị nạn bên trong thành. Cùng đi với Lương Thái hậu tuần tra ở đầu là đại tướng quân Đô La Mã Vĩ và phó tướng quốc Lý Chung Minh.
Mùi hôi thối bốc lên ở đầu đường làm cho Lương Thái hậu nhíu mày, nói với Lý Chung Minh:
- Vì sao lại để hôi thối bốc mùi như thế này?
Phó tướng quốc Lý Chung Minh vội vàng thưa:
- Khởi bẩm Thái hậu, chủ yếu là do ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, đúng là rất thối, nhưng không có biện pháp nào khác.
- Sao lại không có biện pháp khác, ngày nóng sắp tới, dịch bệnh xuất hiện thì làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lý Chung Minh hiện lên vẻ khó xử:
- Thật sự là không còn chỗ cho bọn họ ở, nhân khẩu ở phủ Hưng Khánh đã đạt tới một trăm mười vạn. Toàn bộ thành trì đều chen chúc đến sắp bể, thối một chút, bẩn một chút cũng là chuyện nhỏ. Mấu chốt là lương thực chỉ đủ để duy trì một tháng, một tháng sau thì thế nào?
Lương Thái hậu hừ một tiếng nặng nề:
- Vậy thì tìm hết lương thực của dân chúng, nghiêm khắc thực thi chế độ phân chia. Phải bảo đảm quân lương, còn dân chúng bình thường ăn ít đi một miếng, không chết đói là được.
Đại tướng quân Đô La Mã Vĩ nói:
- Vi thần cũng có một đề nghị, có thể hơi lâu một chút.
- Đề nghị gì?
- Thái hậu, bên trong thành còn có hơn mười vạn người Hán, bọn họ đều có nhà ở, cửa hàng. Khóa chặt và trục xuất tất cả bọn họ ra khỏi thành. Đầu tiên là dân chúng đầu đường thì đều có chỗ ở, tiếp đó có thể giảm bớt tiêu hao lượng lương thực, tài sản của bọn họ cũng có thể thu hồi để cấp cho binh lính.
Không những có thể đề cao sĩ khí mà còn một mũi tên trúng ba con chim.
Đô La Mã Vĩ muốn làm như vậy từ sớm, phủ Hưng Khánh có không ít người Hán, đều có rất nhiều tài sản. Y đã nhắm vào bọn họ từ lâu, đuổi người Hán ra khỏi thành, tất nhiên là do quân đội đến chấp hành, toàn bộ của cải của người Hán đều rơi vào tay mình, cơ hội mà gã chờ, hôm nay đã đến.
Đô La Mã Vĩ lại bổ sung:
- Không riêng gì đề nghị của vi thần, rất nhiều gia tộc quyền quý Đảng Hạng đều hy vọng làm như vậy. Quân Tống xua đuổi dân Đảng Hạng, chúng ta cũng có thể xua đuổi người Hán.
Lương Thái hậu biết rằng mình không thể không đáp ứng, nếu không những gia tộc quyền quý Đảng Hạng lại chỉ trích mình che chở cho người Hán. Bà liền gật đầu:
- Chuẩn!
- Vi thần tuân lệnh!
Mấy vạn đại quân thành Hưng Khánh lập tức xuất phát, bọn họ xua đuổi toàn bộ người Hán ở trong nhà cũng như ở trong cửa hàng đi, mở cửa nam thành trực tiếp đuổi ra ngoài. Bên trong thành gà bay chó sủa, tiếng khóc vang trời. Hơn mười vạn dân chúng người Hán ngay cả cơ hội thu thập châu báu, nữ trang đều không có, đều bị cưỡng ép đuổi ra khỏi nhà. Ngay sau đó bị kỵ binh dùng roi trục xuất ra khỏi thành.
Hiệu suất của Đô La Mã Vĩ cực cao, qua một canh giờ ngắn ngủi, mười bốn vạn người Hán bên trong thành đều bị trục xuất ra khỏi thành, bọn họ tràn ngập bi phẫn nhưng lại không biết nên làm gì. Đám người đông nghìn nghịt dìu già dắt trẻ, kéo dài ngàn dặm, khóc lóc sướt mướt hướng về Tĩnh Châu ngoài ba mươi dặm phía nam mà đi.
Ngay khi người Hán vừa mới bị trục xuất ra khỏi thành, một chi hai ngàn người liền tập hợp thành một đội ngũ bắt đầu thu thập ở trong hơn mười phủ lớn. Các loại của cải, châu báu, vàng bạc, tiền tài, tơ lụa, các loại tài sản quý giá đều bị mang đi.
Sau đó, mấy vạn binh lính bình thường đi từng nhà lục soát lương thực, vải vóc, súc vật, gang sắt cùng các loại vật tư. Cuối cùng dân chúng Đảng Hạng ngủ đầu đường mới được an bài tiến vào nhà của người Hán.
Đi vài dặm, một vạn kỵ binh của quân Tống xuất hiện, biết được tình hình, kỵ binh liền hộ vệ mười mấy vạn dân chúng người Hán đi tới Tĩnh Châu.
Lúc Phạm Ninh đuổi tới Tĩnh Châu trời đã tối, bên trong thành Tĩnh Châu đã an tĩnh, hơn mười vạn dân chúng đều đã tự tìm phòng trống để ở. Nhận được lương thực cứu tế, ăn một bữa cơm no, đại bộ phận dân chúng đều mệt mỏi, chịu không nổi liền chìm vào giấc ngủ.
Phạm Ninh vừa mới tiến vào thành, binh lính liền đưa chưởng quỹ Trương, tên thật là Trương Phủ của cửa hàng tơ lụa Tống Cẩm – cũng chính là tham quân của doanh tình báo đến gặp hắn.
Y tiến lên cúi lưng hành lễ:
- Ty chức vô năng, không ngờ bị đuổi ra khỏi phủ Hưng Khánh, không còn cách nào có thể chấp hành nhiệm vụ.
- Chuyện này không thể trách Trương tham quân, những huynh đệ khác có an toàn hay không?
- An toàn, vô cùng an toàn, Chỉ là còn có một ít tình báo giấu trong cửa hàng, chưa kịp mang ra. Sự việc phát sinh quá đột ngột, binh lính vọt vào cửa hàng liền đuổi chúng thuộc hạ ra ngoài, không phục tùng thì dùng roi quật. Bọn thuộc hạ ngay cả cơ hội chạy đến hậu viện cũng không có, vừa ra đường cái lập tức bị áp giải ra khỏi thành.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng nói:
- Quân Tây Hạ muốn tài sản đây mà!
- Vâng! Không sai chút nào, tất cả mọi người tay đều trống không, thời gian thu thập vàng bạc nữ trang đều không có. Một ít trang sức trên người nữ nhân cũng bị cướp đi, toàn bộ của cải hầu như đều mất.
- Liệu có gian tế Tây Hạ bên trong hay không?
- Không dám khẳng định là không có, nhưng cá nhân ty chức cảm thấy khả năng không lớn. Bình thường Tây Hạ không quá tin tưởng người Hán, nếu dùng bọn họ làm gian tế, thì đã bố trí ở trong Đại Tống rồi. Hơn nữa, nếu trà trộn trong đội ngũ người Đảng Hạng, lập tức phát hiện ra sẽ bị đánh chết, tướng công nếu cẩn thận một chút, cũng không thừa.
Phạm Ninh gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Có bao nhiêu quân đội bên trong thành?
- Vốn là có năm vạn người, về sau lục tục tới tám vạn. Hiện tại hẳn là mười ba vạn, thêm vào một vạn thủ vệ hoàng cung, tổng cộng có mười bốn vạn người.
- Có tiếp tục mở rộng binh lực hay không?
- Nhất định là có, bên trong kho, Quân Khí Giám còn lưu lại không ít áo giáp và binh khí. Theo phán đoán của ty chức ít nhất có mười vạn quân đội vũ trang, rất có thể phát động tấn công Hoài Châu trong hai ngày gần nhất.
- Vì sao?
- Bởi vì lương thực bên trong thành không đủ, kho lúa chủ yếu ở ngoài thành, bị quân Tống cho một mồi lửa thiêu rụi. Nếu dựa vào lương thực bên trong thành để chống đỡ thì không được bao lâu, bọn họ nhất định sẽ đi ra ngoài đoạt lương thực.