- Vậy tại sao lại là Hoài Châu?
- Tướng công nên biết là bởi vì…
Phạm Ninh cười nói:
- Là vì lương thực ở Hoài Châu nhiều nhất?
Trương Phủ gật đầu:
- Khoảng cách từ Tĩnh Châu đến phủ Hưng Khánh đều là ba mươi dặm, Hoài Châu thì chỉ có hai mươi dặm. Không chỉ gần, ai cũng biết, sản lượng lương thực ở Hoài Châu là nhiều nhất, kho lương thực lớn nhất. Cho nên, mục tiêu của quân Tây Hạ nhất định là Hoài Châu.
- Còn tin tức gì cần báo cho ta không?
- Cũng còn có không thiếu tin báo, căn bản là hai ngày này sẽ đưa đến, kết quả là hôm nay xảy ra chuyện. Cũng may nội dung những tin tức này ty chức đều nắm rõ, ty chức sẵn lòng báo cáo tỉ mỉ.
Phạm Ninh lập tức đưa Trương Phủ đến nha môn, mời hắn ngồi xuống, lại sai binh lính dâng trà. Hắn khẽ cười nói:
- Không cần khẩn trương, coi như là chúng ta tâm sự, có gì từ từ nói.
Trương Phủ vừa nhấp một hớp trà nóng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Không biết tướng công hiểu người Đảng Hạng bao nhiêu?
- Ta hiểu cũng không tệ, ngươi cứ nói đi.
Trương Phủ tiếp tục nói:
- Kỳ thật người Đảng Hạng được hình thành từ hai bộ phận. Một bên được gọi là Đảng Hạng Sinh, một bên được gọi là Đảng Hạng Thục. Đảng Hạng Sinh phân tán trong các nơi chăn thả ở Tây Hạ, do vô số bộ tộc lớn nhỏ tạo thành, quân đội của họ lấy kỵ binh làm chủ. Mà Đảng Hạng Thục lại ở trong thành, còn gọi là Đảng Hạng Hán Hóa. Cuộc sống, tập tục của bọn họ khác biệt với người Hán không lớn. Bộ binh quân Tây Hạ chính là do bọn họ tạo thành, nhân số của hai bộ phận người Đảng Hạng không chênh lệch nhiều, bây giờ đều tập trung ở phủ Hưng Khánh rồi.
Phạm Ninh suy nghĩ một lúc liền nói:
- Ý ngươi là Đảng Hạng Hán Hóa dễ dàng bị hàng phục đồng hóa?
- Đúng mà cũng không đúng. Việc đồng hóa là tương đối dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là Tây Hạ bị diệt quốc. Bởi vì Đảng Hạng Thục thừa nhận Tây Hạ, Đảng Hạng Sinh ngược lại thì không.
- Vì sao?
- Bởi vì Đảng Hạng Thục cũng có tư tưởng của quốc gia. Bọn họ nhận mình là người Tây Hạ mà không phải người Tống. Ngược lại, Đảng Hạng Sinh có tư tưởng rất đạm mạc, bọn họ cũng nhận thức bộ lạc của mình, trong mắt họ, hoàng đế Tây Hạ chỉ là đại tù trưởng của bộ lạc mà thôi.
- Có lý, Đảng Hạng Sinh hiện tại đang cư ngụ ở đâu?
- Phân tán khắp các nơi ở Tây Hạ, dưới núi Hạ Lan Sơn là nhiều nhất.
- Dải đất Hà Tây bên kia thì thế nào?
Phạm Ninh hỏi.
- Dải đất Hà Tây bên kia là địa bàn của người Khương, Lý Nguyên Hạo vốn là muốn chuyển bộ phận người Đảng Hạng đi Trương Dịch. Cuối cùng kết quả không thành, chỉ có mấy bộ lạc Đảng Hạng bên kia biển Cư Diên. Bên kia Tây Hạ là đất Sản Diêm, mấy vạn người Hán ở nơi đó làm Diêm nô, có tầm khoảng một vạn quân trông giữ.
Lúc này, Phạm Ninh phát hiện trên mặt Trương Phủ không hề che giấu cơn buồn ngủ, lập tức an bài binh lính đưa y đi nghỉ ngơi, đợi ngày mai báo cáo cũng không muộn.
Phạm Ninh khoanh tay đi lại trong phòng, Trương Phủ vừa nói quân Tây Hạ rất có thể sẽ phái quân đội đi Hoài Châu đoạt lương thực. Phạm Ninh đồng ý với suy đoán này. Thành trì Hoài Châu thấp bé, dễ dàng tấn công, nếu ban đêm đi đoạt lương thực, quả thật rất dễ dàng. Nhưng nếu như bị mình đoán được, cũng không phải là chuyện quan trọng. Đây không phải là một cơ hội tốt để diệt sạch quân địch hay sao?
Một ý nghĩ can đảm nảy ra trong đầu Phạm Ninh, hắn nhắm mắt trầm tư một lát, lo lắng suy tính phương án này. Thời gian dần trôi qua, mạch suy nghĩ trong đầu hắn càng ngày càng rõ ràng.
Hoài Châu nằm hướng Đông Nam cách phủ Hưng Khánh hai mươi dặm. Bốn phía mênh mông vô bờ đều là ruộng lúa mạch, phía Đông tiếp giáp với Hoàng Hà. Thành trì Hoài Châu không cao, thậm chí có chút thấp bé. Nó vốn không được thiết kế để phòng ngự, chẳng qua là trung tâm của nông nghiệp, cần một tòa thành trì.
Hoài Châu là trung tâm của sản lượng lương thực, bên trong thành có kho lương cực lớn. Tây Hạ gần với cửa khẩu phủ Hưng Khánh là kho lương thực thứ hai. Tổng cộng có được bốn mươi vạn thạch, hai mươi vạn gánh cỏ khô. Kho lương thực bên trong phủ Hưng Khánh còn lớn gấp đôi so với triều đình.
Căn bản Hoài Châu có hai vạn quân đội đóng giữ, sau khi tất cả vội vã tới phủ Hưng Khánh cần vương, Hoài Châu liền rơi vào trong tay của quân Tống, kho lương thực cũng tự nhiên thuộc về quân Tống.
Trương Phủ nói không sai, phủ Hưng Khánh quá nhiều người, lương thực thiếu thốn nghiêm trọng. Sau khi xua đuổi người Hán, vẫn không giải quyết được vấn đề về lương thực, ánh mắt của bọn hắn sẽ hướng về bên ngoài. Đầu tiên sẽ tập trung vào Hoài Châu, mặc dù phủ Tây Bình có lương thực nhưng lại quá xa và ở bờ Đông của sông Hoàng Hà. Định Châu, Tĩnh Châu, Thuận Châu lương thực cũng không nhiều. Chỉ có Hoài Châu có bốn vạn thạch lương thực đủ để giải quyết nguy cơ trước mắt của bọn họ.
* thạch: đong thì 100 thùng gọi là một thạch, cân thì 120 cân gọi là một thạch.
Đô La Mã Vĩ ngay lập tức phái ra thám tử đi tra xét tình huống xung quanh cùng với ở Hoài Châu. Ngoại trừ trong ngoài Hoàng Hà, bên trong phạm vi là mười dặm, không hề phát hiện quân Tống ở Hoài Châu có chừng hai đến ba ngàn người đóng quân. Tĩnh Châu và Thuận Châu cũng có mấy ngàn quân đội trú giữ.
Tuy rằng mấy tòa thành trì quân đội đóng giữ không nhiều lắm, nhưng Đô La Mã Vĩ cũng không tính đoạt lại các thành trì xung quanh. YGã biết rõ quân Tống hy vọng gã chia binh, như vậy để cho bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Cướp lấy lương thực đối với bọn hắn bây giờ mới là việc cấp bách.
Liên tiếp quan sát mấy ngày, lương thực không có dấu hiệu bị di chuyển, thám tử mới phát hiện, vào ban đêm, quân Tống canh giữ vô cùng lơi lỏng. Lính canh trên đầu thành rất ít, Đô La Mã Vĩ có chút hoài nghi đây là kế sách dụ binh của quân Tống, nhưng nếu như đúng vậy thì sao? Nói cho cùng vài tòa thành đều như nhau, không phải mỗi Hoài Châu là đặc thù.
Sau hai ngày do dự, Đô La Mã Vĩ vì bị thiếu lương thực tra tấn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Canh hai, một chi gồm ba vạn quân tới cướp đoạt lương thực của Hoài Châu, mấy ngàn chiếc xe lớn vội vàng chờ cách ngoài thành một dặm. Ngay lúc này, trên đầu thành bỗng chợt phát ra tiếng la giết. Đại tướng Lý Thanh cầm quân mà mồ hôi lạnh chảy ướt sũng hết cả người. Một binh lính chạy vội đến, gấp giọng bẩm báo:
- Quân trông giữ bên trong thành đã bị kinh động, nhưng chúng ta đoạt được cửa thành, mời tướng quân lập tức vào thành.
Lý Thanh mừng rỡ, ra lệnh:
- Giết vào thành!
Hai vạn binh lính hét lớn một tiếng, chạy như bay vào bên trong thành, chốc sau liền giết vào bên trong thành. Bên trong thành, ba nghìn quân Tống bị quân địch toàn diện công tới, đều rút lui theo hướng cửa Đông.
Đại quân Tây Hạ một lần nữa chiếm lĩnh Hoài Châu. Mười ngàn xe ngựa của Tây Hạ ở ngoài thành gấp rút tiến vào trong cửa thành, kho lương đã bị mở ra. Bên trong chồng chất như núi, có chừng hai mươi vạn thạch, đã bị quân Tống chở đi một nửa. Nhưng Lý Thanh đã rất hài lòng, y lập tức hạ lệnh cho tất cả binh lính cùng nhau khiêng lương thực ra ngoài.