Đúng lúc này, quân Tống đông nghìn nghịt đã vây quanh Hoài Châu, hơn vạn cung nỏ ở cửa thành phía Tây nhắm vào Hoài Châu, ba vạn kỵ binh mai phục tại phủ Hưng Khánh tiến về Hoài Châu.
Bên trong kho lương thực lúc này đặc biệt dị thường, binh lính Tây Hạ bỏ mặt ngoài của hai ngàn lương thực đi liền phát hiện bên dưới rất nặng. Có binh lính dùng dao găm rạch ra, nhất thời kêu lên, bên trong không phải lương thực mà là cát.
Lý Thanh cũng sợ ngây người, phát lệnh kiểm lại lần nữa. Rất nhanh binh lính liền bẩm báo, ngoại trừ hai ngàn gánh lương thực đầu tiên, tất cả phía dưới đều là túi cát. Xuống dưới nữa ngay cả cát đều không phải mà đó chính là bùn đất chồng chất lên nhau.
- Bị lừa rồi!
Lý Thanh đợt nhiên xoay người, lớn tiếng ra lệnh:
- Đây là cái bẫy, toàn quân lập tức rút lui!
Nhưng tất cả đều đã chậm, bỗng nhiên bốn phía bên trong thành đều cháy. Khắp phòng đều là lưu huỳnh, củi khô, cành cây, các loại vật dẫn lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp thành.
Ba vạn quân Tây Hạ vạn phần hoảng sợ, tranh nhau chen lấn chạy ra khỏi thành, binh lính Tây Hạ vọt ra ngoài thành, nghênh đón bọn hắn lại là mưa tên vô tình của quân Tống. Vô số binh lính kêu thảm, ngã quỵ. Phía sau lại vọt đến, rồi lại bị bắn hạ, chỉ trong chốc lát, ngoài thành đã chồng chất thi thể.
Bên ngoài thành Đông cũng vậy. Ý định chạy trốn từ đông thành tới Tây Hạ của binh lính cũng đồng thời bị quân Tống dùng mưa tên tàn khốc tập kích. Hai vạn quân Tống gắt gao phong tỏa hai cửa thành đông tây. Ngọn lửa bên trong thành càng lúc càng lớn, vô số binh lính còn chưa kịp chạy đến cửa thành đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Còn có rất nhiều binh lính chạy trên đầu thành, vì trên đó không có dính lửa. Có thể tạm thời trốn được một kiếp, nhưng bọn hắn cũng chạy không thoát khỏi quân Tống. Sau khi trời sáng tất cả đều bị tiêu diệt.
Toàn bộ thành Hoài Châu lửa cháy ngập trời. Cách mấy chục dặm đều có thể thấy được, Đô La Mã Vĩ đứng ở đầu thành, nhìn ngọn lửa hừng hực, cuồn cuộn khói ở nơi xa, chuyện gã lo nhất vẫn xảy ra. Ba vạn quân đội trúng kế, giờ khắc này lòng của gã tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng, gã như ngồi trên đống lửa, lập tức lệnh cho đại tướng Thôi Ngân Lưu dẫn hai vạn đội quân đến tiếp ứng, cứu về bao nhiêu cũng được.
Cửa thành mở ra, hai vạn bộ binh hối hả xông vào thành, chạy gấp về hướng đông nam, trong bóng đêm, không nhìn rõ thứ gì, bốn phía đều là rừng cây, không ít tướng lĩnh muốn nhắc nhở Đỗ La Mã Vĩ, coi chừng nửa đường quân Tống bố trí mai phục, nhưng cuối cùng cũng không ai nói gì.
Đô La Mã Vĩ thuộc đảng trung thành của Lương Thái hậu, Lương Ất Mai đề bạt lên làm tâm phúc. Ở trong quân đội tư lịch của người này rất sâu, nhưng gã không có bản lĩnh. Tuy vậy nịnh nọt là hạng nhất, vì lấy lòng Lương Thái hậu, thậm chí công khai tỏ thái độ trung thành với Lương thị, đối với người trên nịnh nọt, đối với thuộc hạ hà khắc, đánh chửi quát mắng là chuyện thường ngày.
Hơn nữa Đô La Mã Vĩ là người lòng lang dạ sói, tham lam dị thường. Lần này cướp đoạt tài sản của ba mươi hộ phú hào, nghe nói chỉ riêng vàng thôi đã đạt đến mười vạn lượng, nhưng ngay cả một văn tiền cũng không phân cho thuộc hạ, độc chiếm một mình, còn tài sản người Hán phổ thông khác bảo sẽ phân cho binh lính, nhưng đã qua năm, sáu ngày, căn bản đều không có động tĩnh gì. Rất nhiều người suy đoán, khoản tài sản này chỉ sợ là bị gia tộc của gã tham ô rồi.
Chính bởi vì Đô La Mã Vĩ nịnh trên khinh dưới, tàn bạo tham lam, khiến cho gã bị tất cả tướng lĩnh Tây Hạ căm hận. Gã trở thành người cô đơn, căn bản không có ai nhắc nhở ã chú ý đề phòng bị mai phục. Thậm chí rất nhiều tướng lĩnh đều âm thầm hi vọng đêm nay gã đoạt lương thực bên trong Hoài Châu sẽ sa chân mà rơi xuống vực.
Từ phủ Hưng Khánh đến Hoài Châu tầm hai mươi dặm, bốn phía đều là bình nguyên mênh mông, sông dày đặc, dòng sông lớn nhất trong đó được gọi là kênh Hạo Vương. Cách phía đông phủ Hưng Khánh tám dặm, là nơi Lý Nguyên Hạo khơi thông xây dựng, sông rộng hai mươi bốn trượng, dài ba trăm dặm, bên trên kênh được dựng ba cột cầu gỗ.
Hai vạn quân đội chạy qua cầu gỗ, tiếp tục chạy tới Hoài Châu. Nhưng vừa mới chạy không đến ba dặm, sau lưng liên tục truyền đến những tiếng nổ kinh thiên động địa. Các binh lính nhao nhao dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng cách đó không xa, ba luồng khói dày đặc bay lên trời, nhìn khoảng cách ấy, rất nhiều người đều đoán được ba cột cầu gỗ bên trên kênh Hạo Vương đều nổ tung rồi.
Đúng lúc này, quan đạo phía bắc bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng mõ vang, ngay sau đó hàng vạn tên cùng bắn, dày đặc như gió lốc mưa rào đánh úp về phía đạo quân Tây Hạ. Bọn lính không kịp đề phòng. Tức khắc từng mảng, từng mảng đều ngã xuống, binh lính hoảng sợ vạn phần, quay đầu chạy như điên về hướng nam.
"Tu!"
Tiếng kèn lệnh trầm thấp được thổi lên.
Kỵ binh của quân Tống đánh tới như che phủ trời đất, ba vạn kỵ binh trực tiếp xông vào bên trong binh lính Tây Hạ, phân tách đội ngũ của bọn họ, công kích tán loạn. Binh lính Tây Hạ ngăn cản không nổi, toàn bộ đều bị đánh tan tác, tơi bời, chạy như điên ở đồng lúa vô biên. Đuổi giết đằng sau bọn hắn là kỵ binh, không chút thương hại nào chặt đứt cổ của bọn hắn, đâm xuyên hậu tâm của bọn hắn.
Đêm nay khiến quân Tây Hạ đau thấu tim gan, ba vạn quân đoạt lương thực và hai vạn quân tiếp ứng, đều chết ở bên trong liệt hỏa, chết ở dưới vó ngựa.
Trời dần sáng, ruộng lúa dài gần hai mươi dặm bị giẫm đạp tán loạn, khắp nơi có thể thấy được thây xác của quân Tây Hạ, từng đội từng đội binh lính quân Tống thanh lý thi thể bên trong vùng bỏ hoang. Hơn mười bảy ngàn người bị kỵ binh quân Tống giết chết, nhưng vẫn còn có hơn hai ngàn người tù tội của kênh Hạo Vương, trốn về Hưng Khánh phủ.
Trong trận chiến tàn khốc diệt quốc này, quân Tống không tiếp thu tù binh, tất cả binh lính Tây Hạ đều bị tiêu diệt, bao gồm ba vạn quân Tây Hạ rơi vào bẫy đoạt lương tối hôm qua. Bên trong thành liệt hỏa đã từ từ dập tắt, thây xác ở hai cửa thành chồng chất như núi. Những binh lính trốn được trận hỏa hoạn này trên đầu thành cũng không trốn được quân Tống, toàn bộ đều bị tiêu diệt. Tờ mờ sáng tất cả quân Tống đều chết dưới mũi tên cùng chiến đao.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều rất tàn khốc, cường giả là dao thớt, kẻ yếu là thịt cá. Hai ba mươi năm trước đây, binh lính quân Tống bị quân Tây Hạ hung hăng đồ sát cũng không ít hơn mấy chục vạn người, chẳng qua hôm nay đến phiên binh lính Tây Hạ mà thôi.
Đô La Mã Vĩ kinh ngạc nghe báo cáo, năm vạn đại quân gã phái ra vậy mà trong vòng một đêm đều bị chém giết hầu như không còn. Chỉ trốn về được hơn hai ngàn ba trăm người, kết quả này làm tim gã như nứt ra, gã bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất.
Trên kinh thành Liêu quốc, về việc có xuất binh hỗ trợ ở Tây Hạ hay không đã làm cho nội bộ ở Liêu quốc tranh luận gần mười ngày, những người ủng hộ ủng hộ cho rằng Liêu Hạ môi hở răng lạnh, một khi Tây Hạ bị diệt, Tống triều đã không còn nỗi lo về sau, tất nhiên sẽ toàn lực đối phó Liêu quốc, hẳn là trợ giúp Tây Hạ, khiến Tây Hạ trước sau có thể từ phía tây kiềm chế Đại Tống.