Trương Hợp Hoan táo bạo nói: “Chủ yếu là công ty muốn quay một bộ phim điện ảnh, mọi thứ đã được tính toán và tiết kiệm hết mức có thể.”
“Nghe rất có lý, An Nhiên chắc chắn sẽ không hỏi tiền cát xê với anh, chính anh cũng không cần thì cũng tiết kiệm được một phần, chưa kể đây là một bộ phim thanh xuân cũng không có chi phí gì quá lớn. Tiết kiệm chi phí đầu tư và dùng nó để mở rộng quan hệ hợp tác quảng bá, không tệ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Em không phiền về nó chứ?” Nếu Sở Thất Nguyệt quan tâm thì anh sẽ suy xét lần nữa về việc tìm một nam chính khác, để tránh việc cô ấy nghĩ anh lấy việc công để làm việc riêng.
Sở Thất Nguyệt nói: “Em sao phải phiền, à đúng rồi, dự toán có đủ kinh phí không? Có cần em hỗ trợ không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tổng số tiền đầu tư có lẽ sẽ không vượt qua 30 triệu, trên cơ bản hiện tại đã đủ rồi. Thật ra việc muốn hỗ trợ cũng có một việc, em không phải đang kế nhiệm ở công ty Thiên Đại sao, việc cung cấp trang phục thì Thiên Đại làm đi.”
“Không thành vấn đề, như vậy đi, em sẽ đầu tư một ít.”
Sở Thất Nguyệt đã muốn đầu tư thì đương nhiên Trương Hợp Hoan không từ chối, anh cười nói: “Em muốn đầu tư bao nhiêu?”
Sở Thất Nguyệt nói: “10 triệu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Được!”
“Có đủ không?”
Trương Hợp Hoan lắc nói: “Hiện nay em là người đầu tư nhiều nhất.”
Đang nói chuyện thì có cuộc gọi từ Quách Khải Toàn, anh ta cũng muốn nói về chuyện đầu tư, ban đầu anh ta muốn đầu tư 5 triệu, Trương Hợp Hoan nói với anh ta không có hạn ngạch. Bộ phim tổng đầu tư là 30 triệu, trước mắt đã được 35 triệu, Quách Khải Toàn không có cơ hội đầu tư, nhưng anh là cổ đông của công ty có thể ngồi đó đợi chia tiền hoa hồng.
Sở Thất Nguyệt ngồi bên cạnh nghe rất rõ, chờ anh cúp điện thoại xong thì nói: “Chà xem ra bộ phim này của anh là miếng bánh ngon, nhiều người quan tâm đến vậy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Mục tiêu của anh là bán vé nước ngoài đạt doanh thu 100 triệu đô la mỹ.”
Tuy Sở Thất Nguyệt không phải là người trong ngành giải trí nhưng cũng hiểu doanh thu phòng vé là gì, cô không thể lạc quan giống anh, cũng không muốn đả kích sự tích cực của Trương Hợp Hoan: “Anh nên làm phim cho tốt trước đã, kiếm được tiền hay không thì tính sau đi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Để anh lấy kịch bản cho em xem.” Nếu Sở Thất Nguyệt đã là người đầu tư, nên được xem kịch bản trước khi quyết định.
Sở Thất Nguyệt lắc đầu nói: “Không cần xem, hay là cứ đợi phim ra sẽ khiến em bất ngờ hơn.”
Trương Hợp Hoan rất nghi ngờ khả năng làm cô ấy ngạc nhiên, nếu quay không tốt, Sở Thất Nguyệt chỉ cười trừ. Còn nếu quay tốt thì cô ấy sẽ thấy mình cùng An Nhiên nói chuyện yêu đương trong phim, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái. Dù sao đây cũng là một bộ phim kiểu thanh xuân và ngây thơ nên sẽ không có quá nhiều cảnh hôn.
Ăn xong Sở Thất Nguyệt đề nghị đi xem phim điện ảnh, trước mắt chỉ có phim điện ảnh suy nhất đang chiếu là “Tần Hoài Thập Tam Sai”. Nhưng Trương Hợp Hoan đã xem rồi, nhưng Sở Thất Nguyệt kiên trì muốn đi, anh đành đi theo cùng.
Hai người vào rạp phim, đến khi bắt đầu chiếu cũng không thấy người nào đi vào xem cùng.
Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm nghĩ, bộ phim này sức bán vé ngày càng giảm, không chừng thu cũng không đến 60 triệu. Cả một rạp chiếu to như vậy chỉ có hai người bọn họ thì quá vắng vẻ, đối với lời kêu gọi của đạo diễn Chương thì không nên như vậy.
Trương Hợp Hoan nhỏ tiếng hỏi: “Em đặt hết vé suất này sao?”
Sở Thất Nguyệt gật đầu.
Trương Hợp Hoan muốn biết cô ấy thực sự bao trọn nó vì muốn hay chỉ là có tiền nên tùy hứng.
Tính thêm cả lần này thì Trương Hợp Hoan đã xem bộ phim này ba lần rồi. Đương nhiên bộ phim điện ảnh này trong quá khứ đã có thay đổi, nữ diễn viên chính đã được thay thế, An Nhiên cũng hấp dẫn và quyến rũ hơn. Đợi An Nhiên mặc sườn xám xuất hiện, Sở Thất Nguyệt nói: “Ngọc Mặc xinh đẹp nhỉ?”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Xinh đẹp, em cũng xinh đẹp.”
Sở Thất Nguyệt mắt nhìn chăm chú vào màn ảnh, cảm nhận được Trương Hợp Hoan lặng lẽ nắm tay cô.
Sở Thất Nguyệt nói: “Đàn ông ai cũng thích cô gái như Ngọc Mặc phải không?” Quay đầu lại thì phát hiện Trương Hợp Hoan đang nhìn mình.
“Anh xem phim không chuyên tâm.”
“Phim này không hay bằng phim anh làm.”
“Nói dối!”
Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Bộ phim này anh xem qua rồi, thực sự không đáng xem lần thứ hai.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Sao không nói sớm, em chọn phim khác.”
“Không sao, với anh mà nói, quan trọng là được đi xem phim với em, còn mấy bộ phim này không quan trọng.”
Sở Thất Nguyệt tựa đầu vào bờ vai của anh, hai người không nói chuyện, chỉ ôm nhau vậy thôi. Lực chú ý của Trương Hợp Hoan hoàn toàn không đặt trên bộ phim điện ảnh, dù sao cũng đã xem ba lần rồi, Sở Thất Nguyệt vẫn tiếp tục nhìn chăm chú trên màn hình, nhưng Trương Hợp Hoan không biết cô ấy có đang xem phim hay không nữa.