Hai người tiếp tục tiến về phía trước, Lý Vân Phi hôm nay đặc biệt thắc mắc rất nhiều: “Tiểu Trương, The Voice Of China của cậu quay thuận lợi chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cụ thể quá trình quay là do Blue TV và Youku phụ trách, Tinh Vực chúng tôi chỉ tham gia vào quá trình sáng tạo kịch bản cho chương trình tạp kỹ này.” Trước mặt Lý Vân Phi, anh cũng không tiện nhiều lời.
Lý Vân Phi nói: “Giữ bí mật công việc tốt đấy, tôi nghe nói chương trình của cậu làm cả ghế dựa? Còn nói là công nghệ cao hàng đầu thế giới, có phải là đang khoa trương quá độ hay không?”
Trương Hợp Hoan biết không có bức tường nào là không thể xuyên thủng trên thế giới này nên chuyện bảo vệ được bí mật là không có khả năng.
Trương Hợp Hoan nói: “Cũng không tính là công nghệ cao, dù sao tháng sau cũng đã phát sóng rồi đến khi đó ông sẽ được thấy tất cả.”
Lý Vân Phi cũng biết từ miệng của tên nhóc này là moi ra được bí mật là không thể, cười nói: “Lần tới có ý tưởng nào hay thì đến tìm tôi, chúng ta đều là Bình Giang, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Trương Hợp Hoan liên tục gật đầu, đầu nghĩ tôi không có hẹp hòi như ông.
Một lát sau, đạo diễn Chương dẫn các nhân viên của đoàn làm phim chính đến trường quay số ba, sau khi đến nơi thì mọi người được phân chia đi trang điểm ở phòng riêng. Còn Trương Hợp Hoan thì trang điểm bên ngoài, anh cũng không cảm thấy mình bị phân biệt đối xử, dù sao thì địa vị hiện tại của anh cũng không đủ tư cách đển được hưởng đãi ngộ riêng.
Trong lúc đang trang điểm, đạo diễn Lê Vĩ đến giao lưu với anh, thật ra vốn dĩ Trương Hợp Hoan cũng không có trong danh sách khách mời, là đạo diễn Chương đã gọi tên anh.
Đạo diễn đối với Trương Hợp Hoan nổi danh đã lâu, hơn nữa là bạn đồng hành, cho nên thái độ của ông ấy cũng cực kỳ khách sáo: “Chủ nhiệm Trương, cậu đã xem qua kịch bản chưa?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi vẫn chưa xem nó, dù sao tôi cũng không nói mất câu, cứ làm phiên bản người thịt trước mặt là được rồi.”
Đạo diễn vui tươi hớn hở nói: “Chủ nhiệm Trương có sự hiểu biết rất mạnh.” Ý của ông ấy là vậy. Khách mời chủ yếu là đạo diễn Chương và các diễn viên chính, hôm nay những người có mặt bao gồm An Nhiên và hai diễn viên nữ khác, nam diễn viên chính phải trở về Hollywood, anh ta không thể bay một chuyến đến đây để tham dự chương trình tạp kỹ này. Ngoài ra còn có diễn viên phụ khác như Đông Vi, trong phim là vào vai một người lính quốc dân, và Trương Hợp Hoan là diễn viên đóng thế.
Đạo diễn cũng khó hiểu, đưa ra câu hỏi giống Lý Vân Phi, Trương Hợp Hoan đóng vai nào trong bộ phim điện ảnh này? Gần như không thấy anh lộ mặt.
Trương Hợp Hoan bị hỏi đến phiền, chỉ muốn ghi hẳn bốn chữ diễn viên đóng thế lên mặt.
Lúc trang điểm, An Nhiên đến tìm anh, Trương Hợp Hoan có chút khoa trương khen ngợi: “Quá xinh đẹp, hôm nay ăn mặc như vậy để áp đảo mọi người sao?”
An Nhiên cười nói: “Anh lại nói quá rồi, tí nữa hát với em một bài không?”
“Thôi khỏi đi, mấy đạo diễn nói rồi, để tôi làm nền cho em cũng được.”
An Nhiên nói: “Cái này là do chính anh nói đó, anh vừa thiết kế một cảnh nền, chính là anh.”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười nói: “Cảnh nền là gì? Đừng lừa tôi.”
An Nhiên miêu tả ngắn gọn qua một chút, ban đầu họ đồng ý cho An Nhiên hát xen kẽ trong MV họ quay, nhưng đạo diễn chương trình giải trí phản đối, ông ấy cho rằng biểu diễn trực tiếp mới có ý nghĩa và nhập tâm hơn. Bối cảnh không quá phức tạp chủ yếu là dùng hiệu ứng ánh sáng, về phần của Trương Hợp Hoan lại càng đơn giản hơn, chỉ là hiệu ứng ánh trăng tạo bởi đèn chiếu, Trương Hợp Hoan chỉ cần đứng đó để lấy bóng hình, Trương Hợp Hoan thấy cũng không khó khăn gì nên liền đồng ý.
Trước khi vào trường quay, khách mời sẽ được sắp xếp vào một căn phòng để nghỉ ngơi, Trương Hợp Hoan cũng gặp đạo diễn Chương ở đó, đạo diễn Chương mặc chiếc áo dài Trung Quốc, cảm giác tinh thần của người trước mặt đã khá hơn rất nhiều.
Đạo diễn Chương chủ động nói: “Hợp Hoan lại đây.”
Trương Hợp Hoan nhanh chóng bước qua đó và đưa tay hướng về phía đạo diễn Chương, đạo diễn Chương bắt tay anh cười nói: “Cảm ơn cậu đã dành chút thời gian để đến đây ủng hộ cho chúng tôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Chương, ông nói vậy như xem tôi là người ngoài rồi, dù sao tôi cũng là một người của đoàn làm phim mà.
Hai diễn viên nữ nhìn Trương Hợp Hoan với anh mắt khó hiểu, bởi vì họ không thể nhớ được anh chàng điển trai này là nhân vật nào trong phim.
Đông Vi cũng là một trong những diễn viên chính nhưng mà Trương Hợp Hoan và anh ta không hề xuất hiện cùng nhau, vài người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi khó hiểu, chỉ là đạo diễn Chương có vẻ thân thiết với cậu ta như vậy thì Trương Hợp Hoan hẳn là một nhân vật quan trọng.
Đông Vi không nhịn được hỏi An Nhiên, An Nhiên cố ý nói: “Tôi cũng không rõ lắm, anh ta là người đạo diễn Chương mời đến, anh hỏi ông ấy đi.”