Tống Thế Minh bảo Trương Hợp Hoan không cần lo lắng, trước khi đi, anh ấy còn đưa cho Trương Hợp Hoan hai lá thư. Trương Hợp Hoan nhìn qua, một cái là của An Nhiên, một cái là của Kiều Thắng Nam. Còn một lá là của Mục Tích Xuân, sau khi cảnh ngục kiểm tra một chút thì tỏ vẻ có thể mang đi.
Trương Hợp Hoan sau khi về phòng thì đọc xong 3 lá thư. Trong thư của Mục Tích Xuân có viết, công ty có thể chịu được sự điều tra nên bảo cậu cứ yên tâm. Trong thời gian cậu vắng mặt, chị ấy sẽ dẫn dắt mọi người làm việc thật tốt.
Lá thư của An Nhiên thì tràn đầy sự lo lắng. Cô ấy muốn đến thăm cậu nhưng tạm thời bị hạn chế xuất cảnh, ước gì có thể mọc cánh bay tới gặp cậu.
Còn bức thư của Kiều Thắng Nam thì không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào mà chỉ bảo cậu hợp tác với cảnh sát điều tra. Ngoài ra còn nhắc nhở cậu, luật pháp rất công bằng, nhất định sẽ trả lại cậu sự trong sạch. Nhưng trong thư, cô cũng nhắc nhở cậu rằng luật pháp ở Tai O khác với những chỗ khác.
Sau khi đọc xong 3 bức thư, Trương Hợp Hoan lập tức xé nát chúng rồi thả vào bồn cầu, sau đó xả nước.
Lúc này Trương Gia Thịnh bước vào, trong tay còn cầm một điếu thuốc.
Trương Hợp Hoan có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh ấy. Anh ấy thật sự quá lợi hại, vậy mà có thể hút thuốc ở chỗ như thế này.
Trương Gia Thịnh nói: "Muốn hút không? Tôi để cho cậu một nửa."
Trương Hợp Hoan nói: "Bác lấy ở đâu vậy?"
Trương Gia Thịnh cười nói: "Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được và ở đây cũng thế."
Trương Hợp Hoan đến gần anh ấy vài bước, thấp giọng nói: "Có cách nào lấy cái này không?" Cậu vừa nói, vừa làm động tác nghe gọi điện thoại.
Trương Gia Thịnh nói: "Cái đó có tác dụng gì? Nếu muốn chuyển lời thì có thể thông qua luật sư."
Trương Hợp Hoan nói: "Đối với tôi thì có ích."
Trương Gia Thịnh hít một hơi rồi nói: "Bọn họ đã lên kế hoạch tỉ mỉ để tạo ra cái bẫy này. Cậu đã chui vào thì khó mà thoát ra. Nhưng yên tâm đi, cậu còn trẻ, nếu bị kết án 10 năm hay 8 năm thì sau khi ra ngoài vẫn có nhiều thời gian để tiêu xài."
Trương Hợp Hoan nói cậu xuyên đến đây không phải để ngồi tù. Đừng nói 10 năm, 8 năm, cho dù là 3 năm hay 5 năm cậu cũng không chịu nổi. Cậu thấp giọng nói: "Bác cả, chẳng lẽ bác chấp nhận số mệnh như vậy sao?"
"Không chấp nhận thì còn biện pháp nào khác?"
Trương Hợp Hoan nói: "Lúc trước người cho tôi vay tiền là Trương Gia Long, tôi và bác vốn không có liên quan gì về kinh tế."
Trương Gia Thịnh cười: "Họ có chứng cứ nhận định tôi có liên quan đến xã hội đen, và cậu giúp tôi rửa tiền."
Trương Hợp Hoan nói: "Trương Gia Long hại bác như vậy mà bác không có ý định chống lại?"
Trương Gia Thịnh dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó ném tàn thuốc còn lại vào bồn cầu: "Cậu thông minh như vậy chắc cũng biết thế nào là châu chấu đá xe. Một mình Trương Gia Long chắc chắn không thể làm ra trận chiến lớn như vậy. Đã nhiều năm, nhà họ Trương không phải không biết tình hình bố con nhà cậu nhưng gần đây mới nhận? Cậu thật sự cho rằng đây là cốt nhục tình thâm?"
Thực ra Trương Hợp Hoan cũng cảm thấy chuyện này rất bí ẩn. Chuyện thăng trầm của Phú Hâm không liên quan đến cậu, mà cậu cũng không quan tâm đến nội đấu của nhà họ Trương lắm. Nhưng tình hình hiện tại của cậu vô cùng tồi tệ. Chứng cứ mà cảnh sát đang nắm giữ vô cùng bất lợi, mà người khởi xướng lại là Trương Gia Long. Chỉ có tìm được Trương Gia Long, bắt ông ta nói ra sự thật thì hắn mới có thể thoát khỏi rắc rối này.
Hơn nữa, bố cậu đã mất tích kể từ cuộc điện thoại ngày hôm đó. Với thủ đoạn mà Trương Gia Long cùng đồng bọn đối phó với mình thì cậu nghĩ, khả năng cao ông ta sẽ không nương tay với bố cậu.
Trương Gia Thịnh nói: "Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức gánh vác việc này, chứng minh với bọn họ là cậu không hề liên quan. Khi đó, có lẽ tội của cậu sẽ nhẹ hơn một chút."
Suy nghĩ của Trương Hợp Hoan đối với người bác không có quan hệ huyết thống này thay đổi không ít. Tất cả bài xích trước kia của cậu với ông ấy đều do những lời đồn không đáng tin cậy.
Trương Hợp Hoan nói: "Bác cả, bác có thể lấy giúp cháu một cái điện thoại được không? Chuyện này rất quan trọng."
Trương Gia Thịnh không trả lời mà xoay người đi ra ngoài.
Trương Hợp Hoan vô cùng lo lắng. Bây giờ bố cậu sống chết không rõ. Bản thân thì bị nhốt ở đây, cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào. Theo như lời Tống Thế Minh nói, mọi người đều đang cố gắng tìm cách, nhưng phần lớn những người có quan hệ với cậu đều bị hạn chế xuất cảnh. Người có thể thay đổi cục diện trước mắt có lẽ chỉ có ông nội, nhưng cậu không rõ bệnh tình của ông ấy như thế nào? Ông nội còn sống hay đã chết cậu cũng không biết.
Vì vậy cậu không thể ngồi chờ chết. Chỉ cần có điện thoại, cậu sẽ liên hệ với hệ thống Centurion, có lẽ có thể giải quyết khó khăn trước mắt.