Trương Hợp Hoan đưa mắt đánh giá cô rồi bỗng nhiên ôm và người cô lên: “Vậy thì tắm chung đi.”
“Đáng ghét, mau buông em ra, buông em ra.” Ngoài miệng nói buông ra, nhưng An Nhiên lại ôm chặt lấy cậu.
Mây mưa xong, An Nhiên tựa như một con sơn dương ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực Trương Hợp Hoan, lười biếng vô lực nói: “Anh chỉ bị nhốt năm ngày mà đã thế này. Nếu như là năm năm thì chắc em bị anh lăn lộn đến chết.
Trương Hợp Hoan ôm chặt cô: “Sao mà anh nỡ chứ.”
An Nhiên nói: “Bây giờ bên ngoài có rất nhiều tin tức về anh, nói anh kế thừa một gia sản khổng lồ.”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Hai tỷ.”
An Nhiên nói: “Hèn chi anh không còn ham thích chuyện công ty, cứ vậy mà ăn chơi cả đời cũng được rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Với anh mà nói thì hai tỷ là hai tỷ, không có gì khác, anh sống không phải là vì kiếm tiền.”
Đôi chân dài của cô quấn lấy chân anh: “Hoan Tử, những tin tức đó về ông anh có thật không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Có thật có giả, nhưng mà quả lúc lúc ông mới lập nghiệp đúng là có kiếm không ít tiền đen, vậy nên mới bị cảnh sát bắt được điểm yếu, bây giờ cảnh sát Tai O và Hồng Kông đang muốn giải quyết triệt để.”
An Nhiên nhấp môi, có chút lo lắng: “Chuyện này có liên lụy đến anh không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Chắc là không đâu, nhưng chuyện nhà họ Trương nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, ví dụ như việc anh đầu tư, người khác nhất định sẽ suy xét đến vấn đề lai lịch của số tiền này, cho nên bây giờ anh phải phân định rõ ràng với công ty, không thể để vì chuyện của anh mà ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.”
Trước đây bởi vì nghi ngờ có liên quan đến việc rửa tiền khiến Tân Tinh Vực phá sản, Trương Hợp Hoan không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.
Di động ở đầu giường vang lên, Trương Hợp Hoan định ngồi dậy nghe điện thoại thì bị An Nhiên ấn lên giường:
Trước đây bởi vì bị nghi ngờ có liên quan tẩy tiền sự tình liền tạo thành tân tinh vực toàn diện chết, Trương Hợp Hoan không nghĩ loại chuyện này lại lần nữa phát sinh.
Đầu giường di động vang lên, Trương Hợp Hoan cầm lấy điện thoại, là Kiều Thắng Nam gọi tới, Trương Hợp Hoan vốn định đứng dậy đi tiếp điện thoại, lại bị An Nhiên ấn ở trên giường.
"Alo, Thắng Nam!”
Kiều Thắng Nam nói: “Tưởng là anh không nghe điện thoại của ai hết chứ.”
Trương Hợp Hoan nhìn An Nhiên, khoảng cách gần như thế thì có nói gì cô cũng nghe được hết.
Trương Hợp Hoan nói: “Sao vậy được chứ, em cũng đâu phải người ngoài.”
Giọng của Kiều Thắng Nam đột nhiên hạ thấp: “Nhớ anh.”
Trương Hợp Hoan có tật giật mình nhìn thoáng qua An Nhiên, An Nhiên sâu xa nhìn cậu một cái, tên đàn ông tồi đi tới đâu cũng có máu đào hòa, rồi đưa tay cầm lấy mầm gai hoa của cậu.
Trương Hợp Hoan nào chịu được trêu chọc như vậy, lập tức cứng lên: “Đợi mấy ngày nữa là anh về Nam Giang rồi.”
“Em đang ở huyện Hán.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cái gì…a.” Cả người An Nhiên biến mất trong ổ chăn.
“Tối nay anh có rảnh không, em có vài chuyện muốn nói trực tiếp với anh.”
"À được"
Ngày tháng tự do thật tốt, tuy có chút khốn nạn, nhưng mà rất vui.
Trương Hợp Hoan gặp Kiều Thắng Nam ở khách sạn Hán Viên, Kiều Hán Viên vừa cắt tóc ngắn, tư thế hiên ngang, nhưng mà cậu cũng cảm nhận được là cô cũng gầy đi không ít, hẳn là vì lo lắng cho mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, Kiều Thắng Nam lập tức nhào vào ngực cậu ôm chặt, trong ấn tượng của Trương Hợp Hoan thì cô chưa bao giờ chủ động như vậy, dịu dàng khuyên: “Đừng lo, không phải anh đã bình an trở lại rồi sao?”
Kiều Thắng Nam nói: “Em không còn làm cảnh sát hình sự nữa.” Cô đã xin chuyển công tác, bên trên sắp xếp cô đi đến đón vị tuyên truyền, nhưng phải đợi kết thúc vụ án của Nhạc Khai Sơn đã.
“Thật sao?”
Kiều Thắng Nam gật đầu.
Trương Hợp Hoan nói biết cô là vì mình nên mới làm vậy, bèn ôm cô vào lòng, đôi tay bắt đầu không an phận.
Kiều Thắng Nam nói cho Trương Hợp Hoan lần này Sở Thất Nguyệt về Hồng Kông trước là đểu điều tra vụ án ngộ sát của Sở Quốc Lương, nhưng điều Trương Hợp Hoan không ngờ tới là, vụ án ngộ sát của Sở Quốc Lương thế mà cũng có liên quan đến nhà họ Trương cậu.
Lần này Kiều Thắng Nam đến còn mang theo một lời nhắn, tên Nhạc Khai Sơn lần trước bị đưa ra nước ngoài bắt về quy án nói muốn gặp cậu, Kiều Thắng Nam cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó là gì, nhưng Nhạc Khai Sơn cứ luôn miệng nói là có quan hệ với An Nhiên, nên cô vẫn nói với Trương Hợp Hoan một tiếng, để Trương Hợp Hoan có quyền chủ động, cậu có thể đi cũng có thể từ chối.
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Anh có thể gặp ông ta.”
Kiều Thắng Nam nói: “Tên Nhạc Khai Sơn này rất cứng miệng, sa khới lâu như vậy rồi cũng không khai thác được gì từ miệng ông ta.”
Trương Hợp Hoan nói: “Để anh thử xem.”
Kiều Thắng Nam nói: “Khoảng thời gian nào anh cũng rất vất vả rồi, muốn ăn gì không, tối em mời.”
“Ăn thịt dê đi, lâu rồi không ăn nên thèm quá.”