Kiều Thắng Nam nói: “Được, nhưng nói trước là buổi tối em không uống rượu, tối còn phải về Thâm Quyến. Anh trai và chị dâu em tối cũng đến, chín giờ rưỡi đến đường cao tốc, em phải đi đón bọn họ.”
“Gấp vậy à?”
Kiều Thắng Nam nói: “Em chưa nói anh ở huyện Hán.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian”
Kiều Thắng Nam nói: “Không vội, tám giờ em đi vẫn còn kịp.”
Trương Hợp Hoan lia mắt qua chiếc giường rộng lớn: “Thời gian hơi eo hẹp”
Kiều Thắng Nam hiểu ý cậu, đánh nhẹ một cái lên ngực cậu.
Đúng như lời Trương Hợp Hoan nói, thời gian thức sự có hơi eo hẹp, hai người triền miên xong thì đã hơn bảy hốt tối, vậy nên chỉ ăn một bữa đơn giản ở khách sạn cho no bụng rồi Kiều Thắng Nam lái xe về Thâm Quyến.
Trương Hợp Hoan ghé trên cửa sổ xe dặn dò cô chạy chậm chút.
Chút đỏ ửng trên mặt Kiều Thắng Nam vẫn chưa tan đi, giọng cũng trở nên mềm mại: “Anh yên tâm đi, cũng đâu có bao xa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Lo em bị nhũn chân.”
Kiều Thắng Nam trừng cậu một cái nói: “Không biết là ai mới bị nhũn chân đâu.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Không phục thì xuống xe so lại đi.”
“Sợ anh luôn, em phải đi rồi, lần này chị dâu cũng đến, nếu đến muộn thì không hay.”
Trương Hợp Hoan nói gật đầu: “Vậy em tranh thủ đi.”
Kiều Thắng Nam nói: “Mấy bữa nữa em về Nam Giang, anh có muốn đi cùng không?”
Trương Hợp Hoan suy nghĩ một chút: “Gần đây tin tức về anh vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, anh vẫn nên trốn ở huyện Hán một thời gian thì hơn.”
Kiều Thắng Nam nói: “Không phải đã được vô tội phóng thích sao, trốn cái gì mà trốn chứ, dù sao chúng ta làm người quang minh chính đại, có gì mà phải sợ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh sợ người khác trốn anh.”
Kiều Thắng Nam trầm mặt, tuy Trương Hợp Hoan được tha, nhưng ảnh hưởng của nhà họ Trương vẫn không hết, sau khi cha con Trương Phú Hâm chết thì bên trong gập đoàn Phú Hâm đã loạn thành một nồi cháo, cảnh sát cũng không có ý định dừng tay, quyết định kiểm tra toàn phương diện của tập đoàn này.
Trước mắt Trương Hợp Hoan là người được hưởng lợi từ di sản nhiều nhất, hẳn 20 tỷ tiền mặt.
Trương Hợp Hoan chọn nơi này không chỉ vì tránh tiếng gió, mà còn muốn nhân lúc này lập kế hoạch cho tương lai.
Kiều Thắng Nam nói: “Muốn gặp mặt anh em không?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu, tình huống bây giờ của cậu không hợp gặp quá nhiều người, Kiều Thắng Thiên cũng chưa chắc muốn gặp cậu.
Lần này Kiểu Thắng Thiên đến Thâm Quyến là muốn đầu tư hàng mục vườn công nghệ Cao Tân. Chuyện của Trương Hợp Hoan khiến Tân Tinh Vực gặp biến cố, tuy rằng cậu và cha cậu không giống nhau nhưng dù sao xĩnh là cha con, nghĩ đến việc hình ảnh của cha có thể khiến Tân Tinh Vực mang hình ảnh không tốt nên Trương Hợp Hoan quyết định rời đi.
Về đến nhà ở Thâm Quyến, cậu quyết định nói suy nghĩ của mình với cô.
Kiều Thắng Nam cho rằng cậu không cần lo lắng như vậy, nhưng Trương Hợp Hoan đã nghĩ kỹ chuyện này, sau này cậu sẽ tách khỏi công ty.
Kiều Thắng Thiên nói: “Chuyện này với chuyện cậu ta có tách ra khỏi công ty hay không không phải là vấn đề, ai cũng biết Tân Tinh Vực là cậu ta, cho dù cậu ta không có vấn đề, nhưng nếu có liên quan đến Phú Hâm thì cũng rất phiền toái.”
Kiều Thắng Nam nói: “Tập đoàn Phú Hâm thì có liên quan gì đến anh ấy đâu chứ? Năm ngoái ông nội anh ấy mới nhận lại hai cha con mà, nhiều năm như vậy chỗ tốt thì không hưởng bao nhiêu lại chỉ gánh lấy tiếng xấu.”
Kiều Thắng Thiên bắt chéo chân cười nói: “Không thể nói là không hưởng lợi gì, Trương Phú Hâm cho cậu ta 2 tỷ.”
Kiều Thắng Nam nói: “Không thể vì 2 tỷ mà phủ định năng lực của Trương Hợp Hoan chứ?”
Kiều Thắng Thiên nói: “Em chỉ biết nói cho cậu ta.”
“Cái gì mà em chỉ biết nói cho anh ấy chứ, em đứng về phía đạo lý.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Trương Phú Hâm làm giàu thế nào mọi người đều biết, lúc ông ta còn sống thì không ai dám động đến Phú Hâm, bây giờ chết rồi, thì không còn gì để người khác cố kỵ nữa.”
“Một tập đoàn lớn như vậy đừng nói nhã là ngã đấy nhé?”
Kiều Thắng Nam nói: “Ngược lại không ngã mới khó nói, nhưng gập đoàn đang gặp phải vấn đề lớn nhất từ trước tới nay, người sáng lập qua đời, vị trí chủ tịch của Trương Gia Long còn chưa ngồi nóng đã bị người khác xử lý, sau này Tai O trị an rất tốt, bản chất của vụ án này rất khốc liệt, khiến những người đứng đầu phải tự mình triệu kiến vài người phụ trách cục cảnh sát, bắt bọn họ phải tra đến cùng, nhanh chóng khá an.”
Kiều Thắng Nam nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến Trương Hợp Hoan?”
“Cho dù anh tin vậy ta, nhưng em cũng không thể phủ định, cậu ta là người đáng nghi nhất trong vụ án đúng không?”
Kiều Thắng Nam nói: “Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói thì anh ấy không có động cơ.”
"Không phải chứ, Trương Hợp Hoan bị Cục phòng chống tội phạm tạm giam mấy ngày vì nghi ngờ dính líu đến chuyện rửa tiền. Theo như anh được biết, chuyện này chính là cái bẫy mà Trương Gia Long giăng sẵn cho cậu ta nhảy vào. Chuyện này dễ gây thù hận, thậm chí rất có thể xuất hiện ý đồ giết người."