Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1429 - Chương 1429: Nghĩ Mà Sợ (1)

Chương 1429: Nghĩ mà sợ (1) Chương 1429: Nghĩ mà sợ (1)

An Nhiên nói: "Dì am hiểu cuộc sống như vậy, dì chọn gì cháu cũng thích ăn."

Phương Minh Như cười tủm tỉm nhìn sang An Nhiên: "Không hổ là dân dẫn chương trình, mồm miệng ngọt xớt."

Gương mặt An Nhiên đỏ lên, trong lòng hơi thấp thỏm. Bà ấy không biết quan hệ của mình và Trương Hợp Hoan đấy chứ? Nếu như bà ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất phản cảm với mình, dù sao Thất Nguyệt mới là con gái ruột của bà ấy.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Phương Minh Như cũng không thể hiện bất kỳ sự căm ghét nào với An Nhiên. Bà ấy quan sát cẩn thận, rất biết vì suy nghĩ cho người khác, điều này khiến An Nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, không khỏi nhớ tới người mẹ đã mất của mình.

Phương Minh Như cảm khái: "Có thể đi cùng nói chuyện với cháu rất vui. Nếu như Thất Nguyệt quan tâm dì được một nửa cháu thì tốt biết mấy."

An Nhiên nói: "Thất Nguyệt mới là tốt nhất. Cô ấy có ngoại hình xinh đẹp lại giỏi giang, còn rất hào phóng. Lúc trước, khi cháu gặp phiền phức rơi vào đường cùng, là cô ấy đã giúp cháu."

Phương Minh Như mỉm cười nói: "Theo dì được biết, người giúp cháu là Trương Hợp Hoan, vốn dĩ Thất Nguyệt giúp đỡ cháu cũng là vì cậu ta."

An Nhiên không đáp, cô ấy vẫn luôn né tránh chủ đề liên quan đến Trương Hợp Hoan. Cô ấy bưng ly rượu đỏ trước mặt lên: "Dì, chúc dì sức khoẻ, trẻ mãi không già."

Phương Minh Như nở nụ cười: "Hai chuyện này cũng là chuyện mà trong lòng dì mong muốn nhất, chỉ tiếc không thể vẹn cả đôi đường. Tuổi xuân đã không còn nữa, chỉ mong sao cơ thể khỏe mạnh là đã mãn nguyện rồi." Bà ấy cụng ly với An Nhiên, nhấp một ngụm rượu đỏ, tiếp tục nói: "Cháu cũng thích Trương Hợp Hoan đúng không?"

Gương mặt xinh đẹp của An Nhiên đỏ bừng, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ. Nếu như trên thế giới này có một người không hợp thảo luận chủ đề này nhất thì đó chính là Phương Minh Như. Thật ra giữa cô ấy và Sở Thất Nguyệt đã tạo dựng được sự ăn ý.

Không phải cô ấy không nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng cô ấy không làm được. Cô ấy cũng không mong cầu Trương Hợp Hoan cho mình một thân phận nào cả, cứ lặng lẽ ở bên cậu suốt đời như vậy là được rồi. An Nhiên biết suy nghĩ của mình hơi ích kỷ, nhưng cô ấy lại không nỡ buông tay.

Phương Minh Như nói: "'Cháu không phải cảm thấy xấu hổ, dì sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của mấy đứa. Dì đã từng nói với Thất Nguyệt, nhưng con bé vốn không muốn nghe dì nói."

An Nhiên nói: "Dì, cháu thừa nhận cháu thích anh ấy, nhưng cháu thật sự không hề muốn phá hỏng tình cảm của hai người họ, cháu..." An Nhiên thực sự không biết mình nên giải thích như thế nào, lo lắng đến mức sắp bật khóc.

Phương Minh Như cười nói: "Cháu không cần giải thích, dì cũng không muốn làm khó dễ cháu. Thật ra dì hiểu, dì hiểu cả mà. Tất cả những chuyện này đều do tên Trương Hợp Hoan kia, cậu ta không nên thân, làm hại những cô gái ưu tú như cháu phải lo lắng đau khổ vì cậu ta."

An Nhiên Nói: "Không trách anh ấy, anh ấy... đối xử với Thất Nguyệt rất tốt." Cô ấy vốn định nói đối xử với mình rất tốt, nhưng những lời này không tiện nói ở đây.

Phương Minh Như nói: "Hơn một nửa những chuyện xảy ra trên đời này đều mâu thuẫn như vậy. Có một số người đàn ông, cháu biết rất rõ cậu ta là loại người như thế nào, biết rõ sẽ không có kết quả tốt, nhưng vẫn sẽ nhào tới như thiêu thân lao đầu vào lửa." Bà ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Trương Hợp Hoan thực sự rất xuất sắc, thích cậu ta cũng là chuyện bình thường."

An Nhiên nói: "Gần đây anh ấy cũng gặp phải nhiều chuyện không như mong đợi. Cháu rất muốn giúp anh ấy, nhưng lại không biết phải làm sao, may nhờ có Thất Nguyệt ở đó."

Phương Minh Như nói: "Cháu và Thất Nguyệt sống chung rất ăn ý."

Câu nói này lại làm cho An Nhiên đỏ mặt, cô ấy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rất muốn kết thúc bữa tối đầy lúng túng này, nhưng dường như Phương Minh Như không nhận ra ý của cô ấy: "Thật ra Trương Hợp Hoan không nên nhận hai mươi tỷ kia, với năng lực của cậu ta, kiếm số tiền này dễ như trở bàn tay."

"Anh ấy không phải người mê tiền, nhưng khoản tiền kia là di sản của ông nội anh ấy, là thứ mà anh ấy nên nhận được."

"Ông nội cậu ta?" Phương Minh Như nở một nụ cười khinh thường: "Có lẽ cháu rất ít khi quan tâm đến thời sự nên không biết Trương Phú Hâm lập nghiệp như thế nào, tiền của ông ta dính đầy máu tanh."

An Nhiên nhìn Phương Minh Như với vẻ hơi kinh ngạc, không biết vì sao bà ấy lại có sự thù hận đối với ông nội Trương Hợp Hoan như vậy?

"Dì, dì biết ông ấy sao?"

Phương Minh Như lắc đầu đáp: "Không biết, trước đây khi cha Thất Nguyệt còn sống từng bàn chuyện làm ăn với ông ta."

An Nhiên nghĩ thầm trong lòng, xem ra giữa cha Sở Thất Nguyệt và tập đoàn Phú Hâm cũng không quá hoà thuận. Nhớ tới Sở quốc lương đã chết, trong lòng cô ấy khó nén được sự nghi ngờ, chẳng lẽ cái chết của ông ta có liên quan đến tập đoàn Phú Hâm?

Bình Luận (0)
Comment