Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1430 - Chương 1430: Nghĩ Mà Sợ (2)

Chương 1430: Nghĩ mà sợ (2) Chương 1430: Nghĩ mà sợ (2)

An Nhiên quan tâm đến tập đoàn Phú Hâm hoàn toàn là vì Trương Hợp Hoan, bản thân cô ấy cũng không có hứng thú gì với tập đoàn. Gần đây cô ấy liên tục nhìn thấy tin tức xấu của tập đoàn Phú Hâm.

An Nhiên khẽ nói: "Dì, cháu không hiểu rõ những chuyện về mảng kinh doanh lắm."

Phương Minh Như cười nói: "Cháu xem, lâu rồi dì không có ai ở bên cạnh để trò chuyện. Dì cứ lải nhải một mình, cháu nghe cũng phiền nhỉ?"

An Nhiên lắc đầu: "Không đâu ạ, cháu rất thích nói chuyện với dì." Thật ra trong lòng cô ấy rất muốn kết thúc cuộc nói chuyện sớm một chút, nhưng về mặt lễ phép lại không tiện chủ động mở lời.

Phương Minh Như nói: "Vậy là tốt rồi, dù sao đêm nay cũng không có chuyện gì. Cháu trò chuyện với dì thêm một lát nữa nhé?"

An Nhiên khẽ gật đầu, lại nhìn thời gian.

"Cháu có việc gì sao?"

"Không có gì ạ."

Lúc Trương Hợp Hoan chạy tới Thượng Hải đã là mười một giờ đêm. Giữa đường cậu gọi điện cho An Nhiên mấy lần, kết quả toàn là tiếng người gọi hiện không trong vùng phủ sóng. Cậu gọi điện thoại cho trợ lý cũng không được, chỉ có thể gọi đến phòng An Nhiên, nhưng điện thoại trong phòng cũng không có người nghe.

Trương Hợp Hoan sốt ruột, đã nói là ngoan ngoãn chờ trong phòng mà, sao đột nhiên lại bỏ đi? Mà bỏ đi cũng không gọi được điện thoại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Trương Hợp Hoan liên hệ quầy lễ tân khách sạn, nói họ cử nhân viên bảo vệ đến phòng An Nhiên xem.

Bên phía khách sạn cho rằng yêu cầu này không phù hợp quy định, nhưng dưới sự yêu cầu kịch liệt của Trương Hợp Hoan, họ cũng chỉ có thể đồng ý đi xem một chút.

Khi Trương Hợp Hoan thương lượng với khách sạn, cậu cũng đã đi tới gần khách sạn. Cậu giao xe cho anh chàng trông xe ở bãi đỗ xe, còn mình thì lập tức chạy vào trong khách sạn, nhưng chưa chờ cậu kịp chạy đến cửa đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng rầm! Một tiếng vang rất lớn, bên tai có tiếng người qua đường thét lên. Cậu quay người nhìn lại, đã thấy trần xe bị giáng sụp xuống, một người nằm trên trần xe bị lõm.

Chàng trai trông xe của khách sạn cầm chìa khóa xe sợ đến mức kinh hồn táng đảm. Chỉ một chút nữa thôi, nếu như anh ta lên xe sớm hơn một chút nữa thì sợ có lẽ giờ phút này đã bị người rơi xuống từ trên cao kia đập chết trong xe.

Còi báo động của ô tô réo lên không ngừng, đèn khẩn cấp của xe liên tục lóe ra ánh sáng vàng.

Cả người Trương Hợp Hoan dại ra, nhìn chiếc ô tô bị biến dạng hoàn toàn kia, cậu cảm thấy hai chân như nhũn ra, hít thở khó khăn. Mặc dù cậu dốc hết sức bình sinh để chạy tới đây, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của An Nhiên.

Từ khi đi vào thế giới này, cậu chưa bao giờ cảm thấy yếu ớt và bất lực như lúc này. Cứ nghĩ có hệ thống bật hack sẽ không có gì bất lợi, nhưng bây giờ mọi thứ đang lặng lẽ xảy ra thay đổi.

Trương Hợp Hoan muốn đến gần chiếc xe đó, nhưng cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể nhấc nổi bước chân. Lúc đầu cậu nghĩ mình sẽ trải qua cuộc sống vui sướng ở thế giới này, nhưng từ giờ khắc này cậu nhận ra rằng cuối cùng kiếp này của mình vẫn chỉ là bi kịch.

Mấy người bảo vệ nghe nói bèn chạy ra từ trong khách sạn, một người trong số đó đỡ lấy Trương Hợp Hoan, hỏi thăm: "Quý khách, cậu không sao chứ?"

Trương Hợp Hoan lắc đầu, vất vả lắm mới thở hắt ra, đi về phía chiếc xe kia một cách đầy khó nhọc, bảo vệ ngăn cậu lại: "Quý khách, cậu không thể đi qua được..."

"Cút ra!" Trương Hợp Hoan gầm lên giận dữ.

Có người bắt đầu gọi điện thoại cho xe cứu thương và báo cảnh sát, nhưng thực tế việc đầu tiên đã không còn cần thiết nữa. Trương Hợp Hoan nghe thấy có người nói, người rơi xuống từ tầng hai mươi chín, chắc chắn bỏ mạng.

Tầng hai mươi chín, không sai, An Nhiên ở tầng hai mươi chín, rõ ràng mình đã nhắc nhở cô ấy đổi phòng khác, nhưng tại sao cô ấy không nghe. Trương Hợp Hoan thực sự không thể đối diện với cảnh tượng đau đớn và thê thảm trước mặt.

Xe là của cậu, lực va đập mạnh của người té lầu áp sập trần xe, chỗ người rơi xuống bị lõm vào, tất cả cửa sổ xe đều vỡ vụn, một cánh tay duỗi ra bên ngoài, máu tươi dọc theo cánh tay từ từ nhỏ xuống.

Trương Hợp Hoan rưng rưng nhìn bàn tay nhuốm máu kia, không biết có phải do hai mắt đẫm lệ nhoè đi nên cảm giác cái tay này hơi thô ngắn hay không. Rõ ràng tay An Nhiên rất đẹp, chẳng lẽ trong quá trình té lầu, chân tay bị biến dạng?

Trương Hợp Hoan tiến đến gần hơn, muốn nhìn rõ hình dáng của người té lầu.

Lúc này chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Hoan Tử!"

Trương Hợp Hoan quay đầu lại, nhìn thấy An Nhiên với sắc mặt tái mét đang đứng trong đám đông xung quanh. Bờ môi Trương Hợp Hoan run rẩy, dòng lệ nóng nổi bất chợt chảy xuống, chỉ trong thời gian ngắn mà bao buồn vui ập tới, người té lầu không phải An Nhiên.

Bình Luận (0)
Comment