An Nhiên không nhịn được cười lên: “Tôi sẽ suy xét xem nên luộc cậu hay làm vịt nướng.”
“Đương nhiên là...”
“Cậu câm miệng!” An Nhiên đúng lúc dừng tổn hại.
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan chợt vang, nhìn một chút, là Sở Thất Nguyệt. Sở Thất Nguyệt lại có thể gọi video cho cậu. Tình huống gì vậy? Cô hình như là lần đầu chủ động trò chuyện video với cậu.
Trương Hợp Hoan nghĩ một chút, vẫn là tiếp video: “Thất Nguyệt!”
Sở Thất Nguyệt hẳn là mới tắm xong, mặc áo tắm, đầy khí chất mê người.
“Làm gì đó?”
Trương Hợp Hoan để cô nhìn hoàn cảnh phía sau: “Vừa thu xong tiết mục, ra ngoài ăn đêm một chút.”
“Với An Nhiên?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Em làm sao biết? Hai người tán gẫu đi.” Cậu đưa điện thoại di động cho An Nhiên: “Thất Nguyệt.”
Trong lòng An Nhiên nói cậu đưa điện thoại di động cho tôi làm gì? Không sợ Sở Thất Nguyệt ghen? Bỗng nhiên ý thức được chiêu này khả năng gọi là hồi sinh từ cửa tử. Lấy phương thức này cho Sở Thất Nguyệt thấy giữa bọn họ không có gì. Nhưng nói trở về, hai người bọn họ quả thực cũng không có gì. Mặc dù thường xuyên tán gẫu ái muội, nhưng Trương Hợp Hoan không phủ nhận chuyện có bạn gái.
An Nhiên cười vẫy tay với Sở Thất Nguyệt: “Hi! Thất Nguyệt, chúng tôi vừa thu xong tiết mục, tôi mời cậu ta ăn bữa khuya.”
Sở Thất Nguyệt cười nói: “Tôi cũng có chút đói bụng.”
“Đợi cô đến Nam Giang, tôi mời cô ăn cơm."
“Một lời đã định.”
“Hai người tiếp tục nói chuyện đi!” An Nhiên đưa điện thoại di động cho Trương Hợp Hoan, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Trương Hợp Hoan lại rất thản nhiên: “Thất Nguyệt, khi nào thì trở về, nhớ em chết mất thôi.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Còn không phải vẫn sống rất êm đẹp sao. Cuối tuần đi, trước khi em trở về sẽ gọi cho anh. Ài, hiện tại mỗi ngày em đều nghe tiết mục của hai người, em cảm giác An Nhiên rất giỏi, giỏi hơn anh nhiều.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nếu không cô ấy sao có thể làm thầy của anh.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Phải hiểu được tôn kính giáo viên, không nói nữa, hai người tiếp tục ăn đi.”
Trương Hợp Hoan nghe ra được Sở Thất Nguyệt có ý tứ cảnh cáo mình, cười nói: “Được, em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suốt ngày thức đêm.”
An Nhiên chờ cậu tắt điện thoại, có chút thấp thỏm nói: “Thất Nguyệt sẽ không nghĩ nhiều chứ?”
“Nghĩ nhiều cái gì? Tôi dù sao cũng quang minh lỗi lạc.”
“Cậu quang minh lỗi lạc? Tôi cũng không thẹn với lương tâm nha.”
“Thế thì sợ cái gì?”
An Nhiên nói: “Cũng không phải tôi sợ, không phải tôi lo lắng lỡ như Sở Thất Nguyệt lòng dạ nhỏ, gây hiểu lầm cho hai người sao.”
“Yên tâm đi, hai người ở chung với nhau quan trọng nhất chính là tín nhiệm, Thất Nguyệt tin tưởng tôi.”
An Nhiên nói: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đang lạm dụng tín nhiệm của cô ấy chứ?”
Trương Hợp Hoan cầm lên ly bia cụng với cô: “Thầy An, ngài là giáo viên trên nghiệp vụ của tôi, trên sinh hoạt không cần ngài bình phẩm từ đầu đến chân đâu. Con người tôi ấy mà, tuy rằng có chút phong lưu, nhưng không hạ lưu. Điểm này cô cũng tán đồng đúng không? Bằng không chúng ta cũng không thể ngồi cùng một chỗ vui vẻ nói chuyện phiếm được.”
An Nhiên thật ra không quá tán đồng, nhưng cũng khó mà nói cậu hạ lưu. Nếu biết rõ cậu hạ lưu còn cùn một chỗ với cậu, vậy mình là cái gì? An Nhiên nói: “Đối tốt với Thất Nguyệt một chút, cô gái tốt biết bao. Cậu xem bộ dáng ngày đó của cậu đi, nơi nơi chụp ảnh chung, nơi nơi thêm Wechat.”
Trương Hợp Hoan nói:”"Có nhầm hay không, là các cô ấy khóc lóc muốn thêm Wechat của tôi. Sau đó tôi một người cũng chưa từng hẹn.” Điểm này cậu thật sự có che giấu, cậu từng hẹn Kiều Mạn Ny, cũng chính là Kiều Thắng Nam, nhưng Kiều Thắng Nam không trả lời. Biết Kiều Thắng Nam đang chấp hành nhiệm vụ, Trương Hợp Hoan cũng không dám tuỳ tiện liên hệ với cô.
“Tôi không tin!”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi cũng có chút nhân phẩm, ngoại trừ Thất Nguyệt ra, người có thể đơn độc ăn cơm với tôi ở ngoài, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có cô.”
An Nhiên lại có thể có chút vui mừng, chính bản thân cũng cảm thấy có chút bị coi thường. Cậu có gì đặc biệt hơn người, làm tôi vui vẻ đồng ý ăn cơm cùng cậu? Nghĩ một chút, vẫn là vui vẻ đồng ý.
Trương Hợp Hoan nói: “Vừa nãy tới đâu rồi?”
“Bản quyền! Bản quyền “Bến Thượng Hải.”
Trương Hợp Hoan hai mắt nhìn An Nhiên nói: “Cô thật sự muốn?”
An Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Rất muốn, tôi đặc biệt thích bộ kịch này. Tôi không muốn bộ kịch này nằm trong tay người khác. Anh nói một cái giá, tôi tận lực làm cho anh hài lòng.”
Trương Hợp Hoan chỉ về ly bia trước mặt cô: “Cô uống hết ly bia này thì tôi nói cho cô.”
An Nhiên không chút do dự bưng ly bia lên uống hết một ngụm.
“Bản quyền tặng cho cô!”
An Nhiên ngây ngẩn cả người: “Cái gì?” Cô tưởng là mình nghe nhầm.
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Bản quyền tặng cho cô.”
“Tặng cho tôi? Vì sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đánh giá cao cô, lý do này đầy đủ không?”