An Nhiên lắc lắc đầu. Cô nhận thức được lý do này là chưa đù. Dù sao trước đây cô đã muốn dùng một triệu ba để mua bản quyền bộ kịch này. Cô đã coi mình là người trong kịch, cô không muốn bộ kịch này nằm trong tay người khác.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi thích cô!”
Mặt An Nhiên đỏ lên, cô cắn đôi môi đỏ mọng: “Tôi tiếp nhận.”
Trương Hợp Hoan đem bản quyền không ràng buộc của “Bến Thượng Hải” chuyển nhượng cho An Nhiên. Bộ kịch hẳn nên được làm bởi một người thật sự hiểu và yêu cô ấy. Đương nhiên, bản quyền kịch truyền thanh đưa cho La Bồi Hồng. Trương Hợp Hoan là người nói là làm.
Trương Hợp Hoan ký một phần hợp đồng chuyển nhượng. Tuy An Nhiên cho rằng cũng không cần thiết, nhưng mà Trương Hợp Hoan kiên trì làm như cậy. Cậu chỉ có một yêu cầu, cần An Nhiên giữ bí mật về giá.
Bộ kịch này sau khi cả nhà Hứa Văn Cường bị giết, tỷ lệ nghe đài tăng vọt. Một bộ kịch truyền thanh đêm khuya sau khi phát sóng thế mà đạt tới 3.0.
Thành tích như vậy để cho lãnh đạo Đài giao thông lâm vào khiếp sợ. Đồng thời chú ý đến bộ kịch truyền thanh tự chế này, tự nhiên cũng chú ý đến đội hình chủ của bộ kịch tự. La Bồi Hồng và Trương Hợp Hoan đều đến từ chính radio Bằng Thành.
Thật ra thời đại này vốn không có nhiều bí mật. Với độ hot của tập kịch, trong bảng xếp hạng của diễn đàn âm nhạc điện ảnh truyền hình của Nam Giang, có người tải bản phối âm “Đứa trẻ hư” của Trương Hợp Hoan lên.
Thật ra trình độ phối âm lúc đó của Trương Hợp Hoan không thể so sánh với bây giờ. Nhưng bởi vì kết cấu câu truyện và tình tiết của “Đứa trẻ hư” siêu hay, rất nhanh liền hấp dẫn không ít người nghe. Cùng lúc đó là một đoàn fan hâm mộ tên là Hợp Gia Hoan tiến vào diễn đàn Nam Giang.
Bí mật Hoan Tử chính là người dẫn chương trình radio Trương Hợp Hoan cũng không thể nào giấu diếm. Một ngày này, giá trị danh dự của Trương Hợp Hoan tăng mạnh một triệu. Kiếm trở về số giá trị danh dự cậu tiêu phí khi mua Thuật khống chế dây thanh.
Sức chiến đấu của Hợp Gia Hoan hết sức mạnh mẽ. Đem bản phối âm ngày xưa của Trương Hợp Hoan nhảy dù lên trang Nam Giang, rất nhanh đã chiếm lĩnh không ít trang đầu.
Sau khi Liên hoan hội làm rõ bọn họ vốn là fan của một người, hai bên lập tức hỗ trợ cho nhau. Hợp Gia Hoan ở trang Nam Giang tuy rằng là người mới, nhưng có Liên hoan hội dẫn đường, mọi việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Tất cả thành tích của Trương Hợp Hoan đều bị khui ra, hiện tại trên mạng đối với Trương Hợp Hoan biến thành nghiêng về phía khen ngợi.
Tôn Tạo nghe nói Trương Hợp Hoan đưa bản quyền cho An Nhiên, lập tức đi tìm An Nhiên để bàn bạc. Ông hy vọng có thể cùng hợp tác với An Nhiên. Hơn nữa ông khả năng của An Nhiên. Chỉ cần An Nhiên có ý đồ với phương diện này, ông hoàn toàn có thể hợp tác cùng cô làm ra bộ phim.
An Nhiên chính là ứng cử viên duy nhất cho vai diễn Phùng Trình Trình của ông. An Nhiên không hào hứng gì mấy với cành oliu ông ném qua. Nếu Trương Hợp Hoan không nhìn lầm mà nói, An Nhiên thật tâm yêu thích bộ kịch này. Cô thậm chí còn coi trọng bản quyền bộ kịch này hơn Trương Hợp Hoan.
Giá trị danh dự tăng vọt là con dao hai lưỡi. Bằng Thành radio cũng đã nghe nói mọi hành vi của Trương Hợp Hoan ở Đài giao thông.
Điều mà Lý Hải Hà lo lắng rốt cuộc cũng thành sự thật. Đài radio hy vọng cậu quay về một chuyến. Tuy nhiên kiếp sống đào tạo của cậu vẫn chưa kết thúc, nhưng mà từ giọng điệu thông báo thì tình hình cũng không mấy lạc quan.
Trương Hợp Hoan bằng mặt không bằng lòng, đẩy được thì đẩy, tính chờ cuối tháng mới quay lại Bằng Thành.
Sở Thất Nguyệt mới từ Hỗ Hải đi đến Nam Giang, cô không nói trước với Trương Hợp Hoan, vào tới vườn hoa trong nhà mới gọi điện thoại cho cậu.
Trương Hợp Hoan vốn định đến đó sau khi tan làm, nhưng Sở Thất Nguyệt bảo cậu ở chỗ làm chờ mình. Một mình lái xe qua tìm cậu, lại bảo cậu nói với An Nhiên một tiếng, cùng ăn buổi tối với nhau.
Trương Hợp Hoan có chút kỳ quái, lâu như vậy không gặp không phải là muốn hưởng thụ một chút thế giới riêng của hai người sao? Bất quá nếu Sở Thất Nguyệt nói như vậy, cậu cũng không tiện đưa ra dị nghị gì, cúp điện thoại rồi nói với An Nhiên.
An Nhiên mở Wechat ra cho cậu xem, thì ra Sở Thất Nguyệt đã liên hệ với cô, cô cũng đồng ý rồi.
An Nhiên có chút lúng túng nói: “Tôi đi có phải có chút không thích hợp không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Không gì là không thích hợp, không phải trước đó các cô đã hẹn cùng nhau ăn cơm sao?”
“Vậy để tôi nói trước, bữa này tôi mời, để tôi đặt chỗ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chậc, tùy hai người các cô quyết định, dù sao cũng chỉ đi theo ăn cơm nhuyễn.”
An Nhiên thở dài nói: “Chỉ sợ tôi trở thành một bóng đèn siêu lớn ở bên cạnh, cậu ăn cơm nhuyễn cũng cảm thấy giắt răng.”