Tần Hồng nói: “Bạn cùng bàn” viết là tình yêu, “Người anh em giường trên” viết là tình bạn. Hai ca khúc này của thầy Trương tính riêng cũng có thể phong thần rồi.”
Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: “Thật ra hai ca khúc này tôi viết chưa quá thành thục, trên cảm tình lý giải vẫn còn nông cạn, giai điệu đơn giản, ca từ cũng có một ít giả tạo. Chủ yếu nhờ mọi người cổ động, hơn nữa hai bài hát này của tôi đều viết về tình yêu.”
Mọi người vốn cho rằng anh đang khiêm tốn, nhưng nghe được lời cuối cùng thì thái độ đều chuyển. Đến lúc này mỗi người một câu, ai nấy đều cười, Đường Văn Hạo nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Phó Hạo nói: “Thầy Trương, tôi chưa được anh cho phép đã lấy tên Castle in the Sky, cậu sẽ không trách chứ?”
Trương Hợp Hoan cụng ly với hắn, uống một ngụm rượu rồi nói: “Rất tốt, cái tên này có ý cảnh.”
Phó Hạo thấy cậu không ngại, lúc này mới yên lòng.
Lúc này trên sân khấu Chu Triết hát bài “Bạn cùng bàn”, Phó Hạo cười nói: “Đồng hương này đặc biệt sùng bái cậu, hát cũng không tồi, mấu chốt chính là rẻ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải tự cậu có thể hát sao?”
Phó Hạo nói: “Tôi hiện tại ngày càng xuống dốc rồi.” Thật ra hắn vẫn luôn muốn có được bản quyền bài hát “Bạn cùng bàn” từ Trương Hợp Hoan. Nhưng Trương Hợp Hoan không có ý bán, cho nên hắn cũng đành thôi.
Trong lúc vô tình Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua quầy bar, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc. An Nhiên mặc áo gió màu hồng của Burberry, kiểu dáng mang khuynh hướng kim loại, ngồi cô đơn một mình ở quầy bar, một mình một bóng.
Trương Hợp Hoan thật sự không thể tưởng tượng được cô sẽ xuất hiện ở đây?
Cảm giác không hẹn mà gặp, Phó Hạo nhìn theo ánh mắt cậu, cười nói: “Người đẹp đó không tệ. Thầy Trương đã đến đây thì cứ tự nhiên, chúng tôi không sao cả.”
Trương Hợp Hoan vẫy vẫy tay với hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.
An Nhiên vừa cắt tóc mới, ngồi ở trước quầy bar, một tay nâng má. Cô gọi một ly cầu vồng, nhìn chằm chằm ly rượu, như nhìn thấy cầu vồng sau sơn mưa. Đêm nay không biết vì duyên cớ gì, ma xui quỷ khiến cô tới nơi đây. Nhìn quán bar Thời gian đã đổi thành Castle in the Sky.
An Nhiên cực kỳ thích cái tên này, có hỏi qua phục vụ ở cửa. Nghe nói nơi này thay ông chủ, đêm nay mở thử, vì thế cô quyết định vào xem xem. Mang theo cờ hiệu minh tinh mới nổi, tên của cô nhanh chóng được nhiều người biết đến. Theo thời gian ngày càng nổi, cô sẽ mất đi sinh hoạt như hiện tại. An Nhiên ghé vào quầy bar nhìn ly cầu vồng, không hiểu sao trước mắt hiện ra vẻ mặt tươi cười của Trương Hợp Hoan.
Cậu hiện tại chắc là đang ở bên Sở Thất Nguyệt, An Nhiên uống một ngụm cầu vồng. Dùng thanh âm chỉ có mình nghe được, thấp giọng mắng: “Tra nam!”
Một người nam ngồi xuống bên người cô, mỉm cười nói: “Người đẹp, có thể mời cô uống một chén không?”
An Nhiên không quan tâm hắn, người nam cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tôi hình như từng gặp cô rồi.”
An Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi là cảnh sát, đang chấp hành công vụ.”
Người nam bị doạ giật mình, cười xấu hổ: “Thật xin lỗi, xin lỗi!” Rồi chạy nhanh đi.
Cách mà Trương Hợp Hoan dạy quả nhiên linh nghiệm. An Nhiên ý thức được trong lòng mình đầy bóng dánh của cậu, mình rõ ràng là trúng độc cậu rồi.
Lúc này một cô gái mặc váy dài màu đen đi tới, ngồi xuống bên An Nhiên rồi cười nói: “Uống rượu một mình sao?”
An Nhiên nói: “Không phải cô cũng một mình?”
“Tần Hồng, tôi là chủ nơi này.”
An Nhiên cười nói: “Tôi lên là An Nhiên.”
Tần Hồng nói: “Thích nghe bài gì? Cô chọn đi.”
An Nhiên nói: “Tôi chọn chưa chắc các người sẽ biết hát.”
“Không thử thì sao biết được.”
“I believe!” An Nhiên nói xong thì nâng ly uống rượu. Trước mắt hiện ra cảnh Trương Hợp Hoan đàn dương cầm hát ở nhà máy thuốc. Cô ý thức được sâu trong nội tâm mình đã có dấu ấn của Trương Hợp Hoan. Loại cảm giác này cực kỳ đau đớn.
“Thực xin lỗi, cô nói là tên bài hát sao?”
An Nhiên uống cạn ly rượu: “Bỏ đi!” Lúc cô định rời khỏi, bỗng nhiên nghe được khúc nhạc dạo bằng đàn dương cầm.
Một giọng nói ấm áp vang lên.
I believe. Khi anh ở trước cửa nhà em.
Trời mưa rồi, em nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
I believe, lúc em không nói gì.
Cũng là một phương thức khác để em trả lời anh.
Tuy rằng chưa từng nói, anh tin em cũng hiểu.
Cho dù không nắm được tay của anh, anh cũng không khổ sở.
Tần Hồng đưa một đoá hoa hồng vào tay An Nhiên.
An Nhiên nắm đoá hồng, ngơ ngác nhìn lên sân khấu. Trên sân khấu không có đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng. Thẳng đến lúc tiếng ca vang lên lần thứ hai, ngọn đèn mới dần dần sáng lên. An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan trên sân khấu, trong mắt đẹp loé lên nước mắt trong suốt. Cô không biết vì cái gì mà không kìm được nước mắt.