An Nhiên đề nghị bọn họ diễn cảnh Phùng Trình Trình chuẩn bị đi Pháp, Hứa Văn Cường giữ cô lại. Chủ yếu là đoạn này Trương Hợp Hoan có nguyên vẹn không gian phát huy, hơn nữa cậu diễn tương đối thành thục. Phải nói An Nhiên vì cậu mà suy xét rất chu đáo.
Hôm nay Trương Hợp Hoan có chút cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Ý tốt của An Nhiên cậu cũng không đành lòng từ chối, diễn thì diễn vậy. Vừa hay để đạo diễn lớn đánh giá một chút diễn xuất của cậu.
Điều chỉnh cảm xúc một chút, tỏ vẻ có thể bắt đầu, An Nhiên chậm rãi bước đi.
An Nhiên nâng mắt thấy được người bước vào, vẻ mặt thản nhiên, không hề dao động. Trong kịch bản lúc này Phùng Trình Trình đã chặt đứt tơ tình đối với Hứa Văn Cường, tâm tịnh như nước.
Trương Hợp Hoan đánh giá xung quanh một cú, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mặt An Nhiên. An Nhiên nhìn cậu, phỏng đoán ý đồ đến của cậu. Trương Hợp Hoan từ ánh mắt của An Nhiên đã ý thức được, cô đáp diễn với cậu chính là vẽ rắn thêm chân. Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Diễn xuất của cậu so sánh với diễn viên thiên tài An Nhiên càng thêm nhợt nhạt không có sức thuyết phục.
Hiện tại cho dù cứng rắn kiên trì thì vẫn phải tiếp tục: “Nghe nói ngày mai em phải đi rồi!” Không thể không thừa nhận bản lĩnh lời thoại của Trương Hợp Hoan. Dù sao cũng có được thuật khống chế dây thanh sơ cấp.
An Nhiên gật gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, đi vài bước.
Trương Hợp Hoan cũng tiến theo, hấp hé miệng nói: “Trước đây em đã từng nói.”
Chương đạo diễn nhíu nhíu mày, động tác hấp hé miệng có chút dư thừa. Loại biểu diễn này tương đối nông cạn, dùng ánh mắt biểu hiện trong lòng mới là diễn xuất cao cấp. So với An Nhiên, diễn xuất của Trương Hợp Hoan kém hơn rất nhiều.
An Nhiên dừng một chút: “Lần này đi, không ai có thể ngăn được tôi rồi!” Giọng điệu ẩn chứa quật cường và kiên định.
Trương Hợp Hoan nhìn bốn phía: “Trình Trình, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
An Nhiên quay sang đối mặt với cậu: “Chúng ta đã không còn chuyện gì để nói.”
Trương Hợp Hoan nhìn cô, đôi môi hơi động: “Trình Trình!”
Chương đạo diễn thực không thích động tác này của Trương Hợp Hoan, vì sao cần phải cử động môi? Cũng không phải bảo cậu đi hôn môi? Trên màn ảnh lớn, ngũ quan của diễn viên sẽ bị phóng đại, cho nên vẻ mặt phải vô cùng hàm súc, biểu diễn quá khoa trương cũng sẽ bị phóng đại. Cho nên Chương đoạ diễn vẫn không đồng ý diễn viên điện ảnh đi diễn kịch truyền hình. Tuy rằng đều là biểu diễn hình ảnh, nhưng mà môi giới không giống nhau, hành động cũng không giống nhau.
Ánh mắt An Nhiên vẫn như trước dừng trên mặt Trương Hợp Hoan: “Chuyện cần nói đều đã nói xong rồi.”
Trên mặt toát ra một tia ấm ức, một tia chua xót: “Anh còn tìm tôi làm gì?”
Trương Hợp Hoan nhìn An Nhiên thật sâu, An Nhiên tránh đi ánh mắt cậu, cúi đầu tiếp tục: “Anh còn tìm tôi làm gì?”
Đừng thấy hai lời kịch giống nhau, nhưng được An Nhiên suy diễn, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Câu đầu tiên kiên quyết, câu thứ hai do dự. Chỗ mạnh của An Nhiên chính là cô có thể nắm bắt những biến hoá rất nhỏ, chuẩn xác biểu đạt tâm lý lúc đó của nữ chính.
Lực chú ý của Chương đạo diễn tất cả đều tập trung trên người An Nhiên, đây mới là diễn viên. Động tác, ánh mắt đều là cảnh đẹp, nhẵn nhụi chính xác. Trái lại biểu diễn của Trương Hợp Hoan rất đông cứng, rất nghiệp dư. Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném. Câu nói này quả nhiên không sai.
Trương Hợp Hoan ra vẻ thoải mái: “Khi nào thì bay?”
“Tôi ngồi thuyền.”
“Thời gian đi thuyền rất dài.”
“Tôi biết, tôi muốn quên đi toàn bộ chuyện ở đây.”
Trương Hợp Hoan tựa như có động tác, đưa lưng về phía An Nhiên: “Biển lớn vô biên vô hạn sẽ trợ giúp em!”
“Chỉ có thời gian có thể giúp tôi!”
“Trình Trình.”
Trương Hợp Hoan có chút cầu xin nhìn An Nhiên, cô không đáp trả. Trương Hợp Hoan lấy thuốc ra để giảm bớt xấu hổ, cũng là muốn định thần cho mình. Nhưng tìm vài lần đều không thấy quẹt diêm, tâm phiền ý loạn, cậu đơn giản hung hăng ném diêm và thuốc là xuống, chuyển sang nhìn An Nhiên: “Anh có một yêu cầu!”
Một đoạn này Chương đạo diễn cho đánh giá tốt, ngôn ngữ tứ chi của Trương Hợp Hoan thật sự không tệ. Thật ra bản lĩnh lời kịch của cậu rất tốt, rất ít gặp trong các diễn viên trẻ tuổi. Đại khái cùng xuất thân học phát thanh của cậu có liên quan. Diễn viên có ngôn ngữ tứ chi và bản lĩnh lời kịch tốt càng thích hợp đi diễn kịch nói. Nhưng phóng đại đến màn ảnh điện ảnh, cần khắc chế nội liễm, Chương đạo diễn không thích cách diễn khoa trương, thật ra quá nửa đạo diễn lớn đều không thích.
An Nhiên giương mắt nhìn cậu.
“Để anh đi cùng với em!”
Vẻ mặt An Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, cô đứng đối diện cậu suy nghĩ, cuối cùng nói: “Không cần thiết.”
Trương Hợp Hoan từng bước thối lui về sau, đôi môi rung động, thanh âm cũng bắt đầu thay đổi: “Lần đầu tiên anh đến Thượng Hải, em đã từng nói với anh, em nói sau này chúng ta có thể đi cùng nhau.” Thanh âm của cậu đã nghẹn ngào, nhưng nước mắt không thành công chảy ra.