Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 502 - Chương 502: Đắc Thế (4)

Chương 502: Đắc thế (4) Chương 502: Đắc thế (4)

Buổi sáng hôm nay Trương Hợp Hoan sắp xếp La Bồi Hồng gặp mặt Tôn Thụ Lập. Vương Tông Thượng lại đến lần nữa, không bướcvào với tay không, muốn đưa cho Trương Hợp Hoan hai tấm thẻ đen VIP với tổng mệnh giá hơn mười vạn nhân dân tệ.

Vương Tông Thượng trong lòng đã rõ ràng, không đổ chút máu là không có cách cải thiện mối quan hệ với Trương Hợp Hoan, không trở thành bạn được, thì ông ta cũng không muốn trở thành kẻ địch với Trương Hợp Hoan. Hiện tại Trương Hợp Hoan đã trở nên nổi tiếng. Chỉ cần cậu ta ở đây, chỉ sợ mình rất khó có cơ hội lấy lòng Tôn đài trưởng.

Trương Hợp Hoan trả lại phong thư cho Vương Tông Thượng: “Lão Vương, làm như vậy liền không có ý nghĩa, cầm lại đi.”

Vương Tông Thượng cười nói: “Trương chủ nhiệm, tôi không có ý khác, cái này cũng là do người khác tặng cho tôi.” Nói quá nhanh không kịp nghĩ, như thế nào lại nói ra những lời này rồi.

Trương Hợp Hoan ý vị thâm trường nói: “Ai tặng cho ông? Quên đi, coi như tôi không nghe thấy, lần sau không được dùng những lời lẽ này nữa, loại chuyện như này phải cần thận.” Dùng chút quà như vậy liền nghĩ mua chuộc được mình? Thực khi dễ tôi chưa thấy qua tiền?

Vương Tông Thượng vừa bị cậu giáo huấn thông suốt, sắc mặt thật khó coi, tuy vẫn phải mỉm cười, nhưng trong lòng đã uất ức: “Trương chủ nhiệm, anh xem khi nào Tôn đài trưởng rảnh?”

Trương Hợp Hoan nói: “Như vậy đi, trước mắt ông ấy đang gặp mặt với người khác, ông chờ phía trước. Chờ sau khi bên kia kết thúc gặp mặt thì nói với ông ấy một tiếng, xem ông ấy có nguyện ý gặp ông không.”

Vương Tông Thượng gật đầu: “Được.” Ông ngồi không nhúc nhích.

Trương Hợp Hoan nói: “Ông còn có việc gì sao?”

Vương Tông Thượng nghe thấy cậu hạ lệnh đuổi khách, đành phải đứng lên nói: “Được rồi. Trương chủ nhiệm ngài bận, tôi chờ ở bên ngoài.”

Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm vui mừng, lần đầu tiên cậu được gọi là Trương chủ nhiệm, cảm giác rất thích. Thật ra Vương Tông Thượng có thể uốn cong hoặc co dãn được.

Vương Tông Thượng đi ra ngoài không lâu, Tề Tuệ gõ cửa đi vào: “Trương chủ nhiệm!”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Cô đừng gọi tôi như vậy, tôi với cô đều là trợ lý, danh bất chính ngôn bất thuận, làm cho người khác nghe thấy sẽ chê cười.”

Tề Tuệ cười khanh khách nói: “Hiện tại mọi người đều gọi anh như vậy. Tuy nói anh là trợ lý nhưng mà đang thực hiện quyền hạn của chủ nhiệm văn phòng.”

Trương Hợp Hoan nói: “Thôi nào, miệng ngọc trên người cô, cô muốn dùng thế nào thì dùng như thế ấy.”

Tề Tuệ cười để lộ ra hai chiếc răng thỏ: “Bên ngoài có một người bạn tốt của anh muốn gặp.”

“Ai vậy?”

Tề Tuệ đưa danh thiếp cho cậu ta. Trương Hợp Hoan nhận lấy danh thiếp, ngửi thấy một cỗ mùi hương thanh nhã, nhìn tên phía trên lại có thể là Lâm Tiểu Phượng. Hôm qua bọn họ mới gọi điện thoại, không thể tưởng tượng được hôm nay Lâm Tiểu Phượng đến Nam Giang.

Trương Hợp Hoan nói: “Mời!”

Lâm Tiểu Phượng từ lúc đi vào đài truyền hình Nam Giang trong lòng không ngừng bất ngờ. Thật ra ngay cả Ương Thị cô đều đi đã đi qua, một đài truyền hình cấp phó tỉnh không thể gây cho cô bất ngờ lớn như vậy. Nhưng mà Trương Hợp Hoan đã được điều đến đây công tác, cô có chút bất ngờ.

Nghe nói Trương Hợp Hoan giờ đã là trợ lý đài trưởng, cô lại sốc thêm một lần. Khi cô đi vào văn phòng Trương Hợp Hoan, nghe thấy Tề Tuệ gọi cậu ta là Trương chủ nhiệm, suy đoán ra Trương Hợp Hoan đã lên làm chủ nhiệm văn phòng đài truyền hình Nam Giang, đối với cô là cú sốc không thể diễn tả được. Thời gian ngắn như vậy, tên tiểu tử này lại có thể đi nhanh nhưvậy. Khó trách cậu ta muốn từ chức khỏi Bằng Thành radio.

Đài truyền hình Nam Giang là đơn vị nào? Căn bản Bằng Thành radio không thể so sánh nổi. Đổi lại là cô, cô khẳng định cũng đi. Người luôn hướng về chỗ cao, đây là đạo lý từ xưa đến nay.

Trương Hợp Hoan đứng dậy chào đón: “Ây dô, chị Tiểu Phượng, cơn gió nào thổi chị đến vậy?”

Lâm Tiểu Phượng trừng mắt liếc nhìn cậu một cái rồi tức giận nói: “Trương đại chủ nhiệm, cậu hiện tại uy phong, mông vỗ đến tỉnh thành, để lại mới hỗ độn để chúng tôi hứng chịu. Cậu có biết mấy ngày nay chúng tôi bị nghìn người mắng mỏ và buộc tội không?”

Trương Hợp Hoan cười haha: “Mời ngồi mời ngồi!” Cậu nói với Tề Tuệ: “Tiểu Tề, cho hai ly cà phê.”

Tề Tuệ gật đầu, cảm giác Trương Hợp Hoan đột nhiên có hương vị làm quan? Hành động này là một trăm phần.

Tề Tuệ sau khi đưa cà phê tới lại đi ra ngoài cửa.

Lâm Tiểu Phượng nhìn thoáng qua cửa rồi nói: “Không tồi nha? Có được một trợ lý xinh đẹp.”

Trương Hợp Hoan nói: “Không có biện pháp, tôi đối với công việc này cũng không có hứng thú. Nhưng đài trưởng mới tới cứ bắt buộc tôi làm. Không trâu bắt chó đi cày, tôi hiện tại đành cắn răng mà làm. Cô còn không hiểu tôi sao, tôi căn bản không có cốt cách làm quan.”

Những lời này là ám chỉ Lâm Tiểu Phượng. Lão tử tốt xấu gì cũng là tiểu quan của phó cấp đài truyền hình tỉnh, tôi cao hơn cô.

Bình Luận (0)
Comment