Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 505 - Chương 505: Ôm Một Cái (3)

Chương 505: Ôm một cái (3) Chương 505: Ôm một cái (3)

Lâm Tiểu Phượng oán trách nhìn cậu một cái: “Tiểu tử cậu, ài, bảo tôi nói sao mới tốt chứ.” Sửa sang lại một chút tóc bị cậu làm rối: “Đi đây, đừng quên, chuyện trực tuyến buổi tối.” Chưa kể tên tiểu tử này có sức lực khá lớn, dựa vào cậu có cảm giác không giống với Mạnh Vĩnh Cương.

Trương Hợp Hoan phất tay, nhìn theo Lâm Tiểu Phượng rời khỏi cửa.

Kiều Thắng Nam là đại diện của tập đoàn Thiên Đại tới tham gia kỷ thu mới của kênh sinh hoạt. Vừa mới vào của thì suýt đụng mặt với Lâm Tiểu Phượng. May mắn Trương Hợp Hoan ứng biến rất nhanh, mới có thể giúp cô hóa giải nguy cơ lần này.

Trương Hợp Hoan cũng không đi tìm Kiều Thắng Nam, ủng hộ cô lớn nhất chính là không quấy rầy cô.

Sau khi trở về, Tề Tuệ nói với cậu là Tôn đài trưởng bảo cậu vào phòng. Tôn Thụ Lập nói: “Cậu đề cử La Bồi Hồng đến đây, người thật không thệ.”

Trương Hợp Hoan cười nói: ‘Tôn đài trưởng để cho bà ấy phụ trách trung tâm chế tác kịch truyền thanh?”

Tôn Thụ Lập nói: “Tôi có một vở võ hiệp ở đây, cậu xem như thế nào?” Ông đưa cho Trương Hợp Hoan một kịch bản. Trương Hợp Hoan nhìn thấy trên bề mặt viết “Diệt Tần ký”, trong lòng có chút ngẩn ra, chẳng lẽ là long nhân bắt chước tác phẩm “Diệt Tần ký”? Lướt qua một chút, nó thật sự được viết bởi Kỷ Không Thủ.

Trương Hợp Hoan trả lại kịch bản cho Tôn Thụ Lập.

Tôn Thụ Lập nói: “Sao vậy? Cậu không xem?”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Quyển này tôi đã xem qua. Nguyên tác đều không được, kịch bản không cần xem.”

Tôn Thụ Lập nói: “Eo oi, với năng lực của cậu, cậu cảm thấy không được, cậu đưa tới một kịch bản đi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Sếp, ngài muốn quay kịch võ hiệp?”

Tôn Thụ Lập gật đầu nói: “Hai năm trở lại đây thì kịch võ hiệp bắt đầu hồi sinh. Tôi nghĩ nhân dịp làn sóng này đang hot tạo ra một bộ võ hiệp tự chế. Thật ra thời điểm tôi đang ở đài truyền hình Vệ thị đã nhận được kịch bản này, nhưng sau lại nghe được “Bến Thượng hải” của cậu.”

Nói đến chuyện này Tôn Thụ Lập liền tức giận đến nghiến răng: “Tiểu tử cậu có biết điều không chứ? Lại cho thể bán bản quyền cho người khác!”

“Sếp, thật ra trước đây tôi cũng viết một bộ tiểu thuyết võ hiệp. Nếu ngài có hứng thú, tôi sẽ đưa ngài xem.”

“Tiểu thuyết gì? Cậu còn có thể viết tiểu thuyết võ hiệp?”

Trương Hợp Hoan gật đầu. Thời điểm ở Tinh vực cậu đã mua dứt bản quyền “Tầm tần ký”. Thật ra bộ phim đầu tiên cậu chuẩn bị xuống tay là “Đại thời đại”, Chuẩn bị chờ La Bồi Hồng chính thức gia nhập làm chủ trung tâm chế tác phim truyền hình thì lại thả ra chiêu lớn. Nhưng không nghĩ Tôn Thụ Lập muốn quay một bộ võ hiệp.

Không thiếu những thứ này trong hành trang của Trương Hợp Hoan. Bản quyền của Kim lão tử cậu chỉ mua mấy bộ bản quyền điện ảnh, bản quyền phim truyền hình trong tay cậu không có. Còn về phần “Tầm tần ký” cậu đã mua tất cả bản quyền

Nói cách khác, miễn là Tinh Vực còn giữ bản quyền cậu liền không lo lắng giá trị danh dự gặp nguy hiểm, không bị khấu phạt giá trị danh dự. Vốn không có bất kỳ lo lắng nào, Trương Hợp Hoan chỉ là ăn cắp ý tưởng. Trung tâm mua sắm American Expres Centurio tựa như đường hầm tương lai và thời đại. Trương Hợp Hoan lục soát được một quyển “Tầm tần ký” từ trong đó, không tổn hại chút giá trị danh dự nào. Trương Hợp Hoan đem quyển sách này đưa cho Tôn Thụ Lập để cho ông nhìn xem.

Tôn Thụ Lập nhìn thấy danh thiếp thì liền ngẩn người một chút: “Hoàng Dịch?”, trong thế giới song song này không có người này.

Trương Hợp Hoan lúc này mới ý thức được mình đã quên đổi tên, chỉ có thể gật đầu nói: “Không sai, là bút danh của tôi.”

Trương Hợp Hoan nói là làm, ngay đêm đó kết nối với Lâm Tiểu Phượng. Cậu ấy đã giao lưu với người hâm mộ trong trương trình buổi chiều của đài phát thanh Bành Thành, cậu nói với mọi người rằng cậu ấy đã cân nhắc đến sự phát triển nên mới từ chức để đến đài truyền hình Nam Giang. Hy vọng mọi người sẽ không suy đoán ác ý, càng không muốn tạo mâu thuẫn về chuyện này. Cảm ơn người nghe đã ủng hộ cậu và hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ sự nghiệp của cậu.

Lần giao lưu này của Trương Hợp Hoan đã có tác dụng dập tắt ngọn lửa và giải cứu các nhà lãnh đạo của đài phát thanh Bành Thành khỏi tình trạng sứt đầu mẻ trán.

Thực ra đối với Trương Hợp Hoan mà nói đây chỉ là tiện tay mà thôi. Cho dù Lâm Tiểu Phượng không tìm cậu ký thỏa thuận bản quyền âm thanh, cậu cũng sẽ không làm ầm ĩ chuyện này.

Mặc dù Lưu đài trưởng đã dùng hợp đồng bá vương để buộc cậu đi, nhưng điểm xuất phát của Lưu Thai là tốt. Anh ấy cũng muốn giữ Trương Hợp Hoan một người tài hiếm có ở lại. Dù sao thì Trương Hợp Hoan cũng không có thù hận gì với đài Bành Thành.

Về phần 500.000 phí bản quyền, cậu cũng yên tâm cầm lấy và định tìm một cơ hội thích hợp để quyên góp.

Bình Luận (0)
Comment