Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 585 - Chương 585: Bí Mật Vĩnh Viễn (1)

Chương 585: Bí mật vĩnh viễn (1) Chương 585: Bí mật vĩnh viễn (1)

Trương Hợp Hoan đánh giá Phương Minh Như, cảm giác trạng thái của bà rất tốt. Dựa vào điều kiện kinh tế của bà có thể nhận được phục vụ chữa bệnh tốt nhất trên thế giới, nếu không thể cứu được, vậy cũng chỉ có thể trông đợi vào kỳ tích.

Trương Hợp Hoan nghĩ tới thẻ American Express của mình, có thể dùng giá trị danh dự đổi giá trị sinh mệnh. Ở trên ý nghĩa nào đó mạng của cậu cũng không lâu, bất quá hiện tại đã thành công kéo dài tuổi thọ từ ba năm lên năm năm. Trương Hợp Hoan không còn lo âu đối với việc kéo dài sự dộng của mình, cậu thậm chí bắt đầu tính toán kéo dài tuổi thọ đến trường sinh bất lão.

Nếu giá trị sinh mệnh có thể chuyển tặng, cậu thật ra muốn trợ giúp Phương Minh Như một chút, coi như đưa lễ hỏi.

“Dì, dì không phản đối cháu qua lại với Thất Nguyệt?”

Phương Minh Như nói: “Tôi có phản đối cũng vô dụng, có một số sai lầm phải phạm mới biết được, có một số người phải tổn thương mới có thể nhận rõ. Nhưng Sở gia lại khác, nếu Thất Nguyệt chấp mê bất ngộ, rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nó.”

Trương Hợp Hoan nhớ tới một câu, hai bên đều có hại thì chọn lấy cái nhẹ hơn. Phương Minh Như cho rằng cậu không phải là người tốt, nhưng mà Sở gia còn tệ hơn. Cậu nhiều nhất là thích sắc đẹp của Thất Nguyệt, nhưng Sở gia rất có khả năng là tính mạng của Thất Ngyệt. Nếu Phương Minh Như không mắc bệnh nan y, có lẽ bà sẽ không phó thác con gái cho cậu, thậm chí còn không cho cậu cơ hội.

Trương Hợp Hoan nói: “Dì, dì tin tưởng cháu?”

Phương Minh Như nói: “Tôi tin hay không không quan trọng, mấu chốt là Thất Nguyệt tin cậu. Thời điểm tôi và Sở Quốc Lương kết hôn từng có một đoạn đối thoại. Hắn nói, hắn sẽ yêu tôi một đời một kiếp. Tôi nói đó là nói dối, nhưng mà tôi chọn tin tưởng. Chỉ cần hắn đủ cao minh có thể gạt tôi cả dời, thì tôi sẽ hạnh phúc cả đời. Nhưng mà nhất định đừng để tôi biết được.” Bà uống một ngụm trà rồi nói: “Đạo hạnh của Sở Quốc Lương còn chưa tu hành được đến bước có thể gạt tôi cả đời. Trí tuệ của tôi cũng không thể cho phép hắn làm xằng làm bậy, cho nên chúng tôi chấm dứt bằng hôn nhân thất bại.”

Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm nghĩ, Phương Minh Như không phải đang ám chỉ cậu, chỉ cần cậu có thể lừa gạt Sở Thất Nguyệt cả đời, cô sẽ hạnh phúc cả đời?

Phương Minh Như xem thấu suy nghĩ của cậu: “Thất Nguyệt là đứa nhỏ quật cường, nếu nó phát hiện có chuyện không đúng, nó sẽ không nói. Nó sẽ lựa chọn lặng lẽ tránh xa, dùng thời gian và khoảng cách bình tĩnh suy nghĩ của mình.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Điểm này rất giống dì?”

Phương Minh Như gật gật đầu: “Cuối tuần này tôi sẽ trở về, tôi sẽ sắp xếp tốt tất cả cho bản thân. Tôi là người rất để ý hình tượng, cho dù là người nhà cũng vậy. Tôi hy vọng có thể tao nhã rời đi khi đến điểm kết thúc sinh mệnh của mình.”

Trương Hợp Hoan nói: “Dì không biết lựa chọn này rất tàn nhẫn đối với Thất Nguyệt sao?”

Phương Minh Như nói: “Cho nên tôi mới tìm cậu. Nói thật, tôi cũng không biết đang giúp con gái hay đang hại nó. Cậu sẽ bảo vệ Thất Nguyệt đúng không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Trước khi trả lời vấn đề này, dì hãy đáp ứng với cháu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Con hy vọng ngày dì quyết định rời khỏi, có thể gọi cho cháu một cuộc điện thoại được không?”

Phương Minh Như nhíu mày, thằng nhóc này có ý gì?

Trương Hợp Hoan nói: “Cháu luôn cảm thấy con người cô đơn rời khỏi thế gian này không tốt, ít nhất vẫn nên có người để nói lời từ biệt.”

Phương Minh Như ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Tôi đồng ý với cậu.”

“Vậy dì cứ yên tâm, cho dù cháu và Thất Nguyệt đi đến bước nào, cũng sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy. Ngoại trừ cháu, không ai có thể làm tổn thương cô ấy.”

Phương Minh Như mở to hai mắt, có người cũng nói ra lời như vậy. Sở Quốc Lương từng nói với bà, sẽ không để bất kỳ ai tổn thương bà. Nhưng cuối cùng người làm tổn thương bà lại là hắn. Trương Hợp Hoan thẳng thắn hơn Sở Quốc Lương nhiều. Thằng nhóc này hiểu rõ nên không làm cho Phương Minh Như cảm thấy lo lắng. Ngược lại có thêm vài phần kiêm định, bà cũng không biết duyên cớ là từ đâu.

Phương Minh Như lấy ra một cái hộp từ trong túi, đặt lên bàn rồi đẩy qua: “Tặng cho cậu.”

Trương Hợp Hoan nói: “Dì, sao cháu có thể nhận lễ vật từ dì được.”

“Mở ra nhìn xem, cũng không phải là lễ vật gì đáng quý trọng. Cái này cũng không phải hàng cao quý, là tôi biết được một thợ đồng hồ chế tác thủ công, bên trên có tên Thất Nguyệt, chạy rất chuẩn.”

Trương Hợp Hoan mở hộp đồng hồ ra, bên trong là một chiếc đồng hồ màu xanh, phục cổ thô ráp. Tuy rằng không phải là tác phẩm của nghệ nhân lớn, nhưng vừa nhìn cũng biết giá trị xa xỉ.

Trương Hợp Hoan cầm lấy đồng hồ ngắm nghía: “Cảm ơn dì!” Tuy rằng nhận lấy nhưng cậu không tính mang, nếu mang Thất Nguyệt khẳng định sẽ nhận ra chiếc đồng hồ này.

Bình Luận (0)
Comment