Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 586 - Chương 586: Bí Mật Vĩnh Viễn (2)

Chương 586: Bí mật vĩnh viễn (2) Chương 586: Bí mật vĩnh viễn (2)

Phương Minh Như nói: “Tuy rằng chúng ta chỉ gặp mặt hai lần, nhưng hiểu biết của tôi đối với cậu còn nhiều hơn cả Thất Nguyệt.” Bà đứng dậy vươn tay với Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan bắt tay với bà, Phương Minh Như nói: “Tôi đi rồi, cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu hôm nay nhất định phải trở thành bí mật vĩnh viễn.”

Buổi chiều Sở Thất Nguyệt nhận được điện thoại của Trương Hợp Hoan, hẹn cô buổi tối ăn cơm cùng nhau. Sở Thất Nguyệt liếc mắt nhìn mẹ, rốt cuộc vẫn trả lời: “Được thôi.”

Lúc Sở Thất Nguyệt đi vào Hi Hoà, Trương Hợp Hoan đã chờ ở cửa. Nhìn nụ cười vô tâm vô phế của thằng nhãi này, Sở Thất Nguyệt có chút hối hận khi đến đây. Cậu giống như một chút cũng không nhớ cô.

Trương Hợp Hoan giang hai tay chuẩn bị ôm Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt tức giận nói: “Trước mặt mọi người, anh làm cái gì vậy?”

“Lâu không gặp, anh có chút không khống chế được.”

“Càng ngày càng không có năng lực, đường cong cứu quốc cũng dùng tới.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh hình như không có chỗ nào đắc tội em, còn dùng tới đường cong cứu quốc. Lại nói đường cong này có nhìn thế nào cũng không bằng em.”

Sở Thất Nguyệt hắng giọng: “Anh có phiền hay không vậy.” Vốn định cho cậu chút sắc mặt, nhưng vừa nhìn thấy lại không tức giận được. Cũng không biết là vì cái gì. Khó trách mẹ nói cô và cậu không cùng một đẳng cấp.

Lúc này Lý Hải Hà và Tào Kiến Minh cũng đã đến, Trương Hợp Hoan nhắc nhở Sở Thất Nguyệt một chút. Tuy trong lòng Sở Thất Nguyệt còn có chút mụn nhọt, nhưng không quên thân phận nữ chủ nhân, đi theo cậu cùng đón khách.

Lý Hải Hà cười nói: “Còn nói đến một mình, Sở tiểu thư đến cùng cũng không nói.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi chỉ là không cân nhắc cho chị một chút kinh hỉ thôi.”

Sở Thất Nguyệt cười nói: “Chị Lý, em cũng vừa đến Bằng Thành hôm nay, bị anh ấy chụp lại đây nói chuyện phiếm.”

Lý Hải Hà nói: “Xem như cậu hiểu chuyện, nếu không hai anh em bọn họ uống rượu, một mình tôi cũng tịch mịch.”

Trước đó Tào Kiến Minh chưa thử qua đồ ăn của Hi Hoà, sau khi ngồi xuống thì nói: “Hai người đến Bằng Thành vốn nên là chúng tôi tận tình làm chủ, sao cậu lại đổi khách thành chủ rồi.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Bằng Thành cũng là nhà của tôi.”

Bốn người tới phòng, Lý Hải Hà cảm thấy trang hoàng bày trì cũng không tồi. Hỏi thăm một chút mới biết được nơi này là bạn học của La Bồi Hồng mở. Trương Hợp Hoan mở một bình Mao Đài năm sao.

Lý Hải Hà và Sở Thất Nguyệt uống rượu vang, rượu vang là sản phẩm của nhà Sở Thất Nguyệt.

Sau khi đồ ăn được đem lên, Tào Kiến Minh liên tục khen ngợi. Món ăn Quảng Đông chính tông như vậy, hắn lần đầu tiên ăn được ở Bằng Thành.

Trương Hợp Hoan đầu tiên bày tỏ lòng cảm tạ với Lý Hải Hà.

Lý Hải Hà nói: “Cậu đừng cảm tạ tôi, trong lòng tôi hổ thẹn. Tôi đề của cậu đi Đài truyền hình Nam Giang, lại không nghĩ tới Vu Thành Vượng đi nhanh như vậy. Cũng chưa giúp đỡ gì cho cậu.”

Tào Kiến Minh cười nói: “Vẫn là Tiểu Trương lợi hại, sư phụ nhận vào cửa, tu hành dựa cá nhân. Lúc này chưa ở bao lâu đã trở thành chủ nhiệm văn phòng.” Bưng lên chén rượu rồi nói: “Chúc mừng anh em thăng chức.”

Trương Hợp Hoan vui tươi hớn hở uống cạn một ly với Tào Kiến Minh, giải thích nói: “Chủ nhiệm văn phòng không tính là gì, chỉ là dựa vào quan hệ.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Sao lại không tính, không phải nói chuyện với em đều giở giọng sao.”

“Anh có sao?”

Lý Hải Hà cười nói: “Thất Nguyệt nói có chính là có.”

Trương Hợp Hoan đơn giản giới thiệu một chút tình hình gần đây. Lý Hải Hà tuy có nghe nói tình huống bên cậu, nhưng cụ thể Trương Hợp Hoan làm gì thì bà không rõ ràng lắm. Chủ yếu là Lâm Tiểu Phượng sau khi trở về, nói Trương Hợp Hoan rất lọi hại. Hiện tại xem ra lăn lộn không tệ.

Nghe nói La Bồi Hồng đến làm chủ nhiệm trung tâm chế tác kịch truyền hình, Lý Hải Hà nói: “Tiểu La xác thực có năng lực này. Tôi không nhìn lầm, hai người rời đi chính là lựa chọn chính xác.”

Trương Hợp Hoan nói: “Thực ra Đài truyền hình Nam Giang đang chiêu hiền nạp dĩ, chị Lý nếu có hứng thú cũng có thể đến phát triển.”

Lý Hải Hà nói: “Tôi không được, vị trí này còn không biết làm được đến này nào. Anh rể cậu luôn muốn tôi ra nước ngoài học thêm.” Con gái của bà học ở Australia, một người ở nước ngoài, hai người không yên tâm là chuyện bình thường.

Tào Kiến Minh nói: “Tôi hiện tại không nhắc đến chuyện này nữa, con gái lớn rồi, có khả năng tự chăm sóc bản thân. Một mình tôi thì tịch mịch biết bao.”

Lý Hải Hà nói: “Nếu tôi qua đó, không phải ông sẽ có cơ hội lớn sao.”

Tào Kiến Minh cười nói: “Đừng có nói bừa, dạy hư người trẻ tuổi.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Anh ấy cũng không cần người chăm sóc.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Mọi người nói gì mà tôi nghe không hiểu.” Thời điểm nên giả ngu cậu tuyệt đối sẽ không hàm hồ.

Bình Luận (0)
Comment